HƯƠNG HÀN - Trang 78

ra ý định để cho họa sĩ trên phố vẽ lại chân dung của mình và Dung Hải
Chính.

Làm người mẫu thì không thể động đậy, vì thế hai người đành nói

chuyện phiếm với nhau. Dung Hải Chính bảo: "Paris tuy phồn hoa, nhưng
ở nước Pháp vẫn còn rất nhiều nơi tương tự như vậy, nhất là vùng Riviera
(*), tôi có một căn hộ tại Saint Jean Cap Ferrat... Điều tuyệt vời nhất là, nơi
ấy có vô số món ăn ngon."

(chú: vùng dọc bờ Địa Trung Hải của miền đông nam nước Pháp,

Mônacô và đông bắc Italia, nổi tiếng về khí hậu và vẻ đẹp, có nhiều nơi
nghỉ mát)

Anh đối với thức ăn vô cùng kén chọn, xem "ăn" là việc quan trọng hàng

đầu, đây chính là điểm kỳ quái nhất của anh. Thật ra Lạc Mỹ có thể giải
thích được, con người luôn có những thú vui đặc biệt của riêng mình, ai
cũng không ngoại lệ.

Ban ngày ở bên Dung Hải Chính, cô thật sự có thể tạm thời quên đi tất cả

nỗi đau thầm lặng, nhưng vào mỗi buổi tối, cô lại luôn bị cơn ác mộng đeo
bám không ngừng nghỉ. Mỗi lần cô thét lên rồi tỉnh dậy khỏi ác mộng là
một lần cô không dám trở về giường nằm nữa. Cô sợ hãi đêm tối, sợ hãi
giấc ngủ, vì Lạc Y luôn ở nơi ấy chờ cô, đeo đẳng cô. Lạc Mỹ vĩnh viễn
không thể thoát được, không giãy giụa được, không hô hấp được, chỉ có nỗi
tuyệt vọng và hoảng sợ xuyên suốt.

Cho nên, chỉ có trong bóng đêm cô tịch, khi cả Paris đều đã say ngủ, cô

mới một mình tỉnh lại, từng giây từng phút chờ đợi trời sáng.

Đêm hôm nay, lại một đêm không ngủ, cô một mình đứng trên ban-công

khách sạn, nhìn ánh đèn xe chi chít uốn lượn như một dòng sông trên đại lộ
Des Champs-Elysées, không khỏi phát ra một tiếng trầm ngâm thở dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.