HƯƠNG HÀN - Trang 84

Cô thả túi xách rồi ngồi xuống mở TV.

"Lạc Mỹ." Anh đứng trước mặt, chắn hết tầm mắt của cô, "Tôi không rõ

tại sao cô lại tức giận. OK, hôm nay là tôi không đúng, nhưng tôi tuyệt
không có ý gì khác với cô, chỉ là mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về, tôi thấy
cô chưa mua gì cả nên mới hỏi một tiếng."

Cô cúi đầu, lặng lẽ đan chặt mười ngón tay vào nhau, đôi cánh tay vốn

trắng ngần vì dùng lực nên đốt tay đã thoáng chuyển sang màu tái nhợt.
Anh ngồi sụp xuống, nắm lấy bàn tay cô: "Sáng sớm hôm nay tôi ngỏ ý
muốn cùng cô kết hôn nhưng cô không đồng ý. Tôi không biết tôi có điểm
nào không tốt khiến cho cô từ chối, nhưng tôi tuyệt đối thật lòng thật dạ,
không hề có ý nghĩ nào xem thường cô cả."

Lạc Mỹ lại mỉm cười: "Xem anh kìa, nói đến mức cả tôi cũng phải xấu

hổ lây. Chúng ta đều là người trưởng thành cả, không cần vì chuyện của tối
hôm qua mà kết hôn đâu. Tâm tình của tôi không tốt, mong anh tha lỗi,
chúng ta rốt cuộc chỉ là đối tác có cùng chung kẻ thù thôi mà."

Dung Hải Chính cũng bật cười.

Cuối cùng họ cũng cùng nhau đi dạo phố, nhưng trong lòng Lạc Mỹ vẫn

chất chứa một nỗi niềm khác lạ. Cô thấy gì thì mua đó, hệt như đang giận
dỗi, lại càng tỏ ra dáng vẻ của một người hám của, sắm sửa liên tục mãi
đến khi hoàng hôn mới trở về khách sạn, báo hại tài xế và nhân viên tạp vụ
phải khệ nệ khiêng cả đống hàng hóa, trái một túi, phải một túi, giúp cô
mang vào trong phòng.

Lạc Mỹ lúc này mới nói với anh: "Anh vừa lòng chưa, con người tôi

không tiêu phí thì thôi, chứ tiêu rồi thì tốn cả đống tiền đủ cho anh phải xót
ruột đấy."

Nhưng anh chỉ mỉm cười: "Xót ruột thì không có, chỉ có xót đôi chân mà

thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.