HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 145

vậy nhỉ?”.

Nghiêm Tố vừa từ văn phòng tổng giám đốc đi ra đã thấy một đám

người tụ tập bàn tán về đôi nam nữ nổi bật trong kia.

Mọi người thấy trợ lý Nghiêm đều im thin thít, rụt về bàn làm việc của

mình.

Nghiêm Tố khoanh hai tay, lặng lẽ đảo qua trong đại sảnh mấy vòng,

tìm một chiếc ghế ngồi xuống.

Sáng nay lúc đi làm thì không thấy Giang Văn Khê, chị nghĩ nhất định

cô bé đó tối qua tăng ca rất khuya. Ai mà ngờ vừa nghĩ đến cô nàng đã thấy
Lạc Thiên bế cô nàng vào văn phòng, đồng thời còn bế vào thẳng văn
phòng bên trong.

Ánh mắt dừng lại rất lâu ở cánh cửa khép lại, Nghiêm Tố mới khống chế

được cơn bồng bột muốn đưa chân đạp cánh cửa chướng mắt kia ra.

Xem ra tối qua đúng là có gì đó.

Nhưng cậu bé Lạc Thiên cũng đến lúc phải ổn định rồi, con bé Tiểu

Giang khá thích hợp. Thế nên, để tạo không gian riêng tư tuyệt đối cho hai
người, Nghiêm Tố quyết định nhường cả không gian bên trong văn phòng
cho họ.

Nếu trẻ lại mười tuổi, hoặc bản thân không ở địa vị này, thì Nghiêm Tố

nghĩ nhất định mình cũng sẽ tham gia vào đội quân buôn chuyện kia.

“Ôi…” Giang Văn Khê nhắm nghiền mắt, hai chân duỗi thẳng ra theo

quán tính, vươn vai một cái, bất cẩn ngã lăn quay xuống đất, “Á…”.

Nền nhà sao mềm thế này, mông không bị đau. Và cả giường sao tự

nhiên lại nhỏ thế?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.