HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 146

Giang Văn Khê mở choàng mắt, nhìn rõ tấm thảm lông cừu mềm mại

dưới chân, đầu óc trống rỗng.

Mỗi đêm cơn ác mộng của cô chính là văn phòng có trải thảm này,

người có một văn phòng như vậy, không nghi ngờ gì nữa, chỉ có Quỷ Tóc
Bạc. A, tạo nghiệt, trên người sao lại đắp tấm thảm riêng của anh, sao tự
dưng lại ngủ trên sofa trong văn phòng anh? Nếu hôm nay không đi làm thì
có phải cô đã bò thẳng từ bệnh viện lên giường nhà anh hay không?

“Binh” một tiếng.

Đau đến nỗi nước mắt dâng lên trong khóe mắt, cô sờ phần gáy bị đập

đau điếng. Xoa xoa nó, khi không nhìn thấy máu me gì trên tay, cô mới yên
tâm rằng chưa tự làm vỡ đầu mình.

Cô nhanh chóng bò dậy, vội vàng gấp tấm thảm mỏng kia lại, cô phải

mau chóng rời khỏi đây trước khi Quỷ Tóc Bạc quay lại, nếu không để anh
ta bắt gặp cô tỉnh dậy, nhìn bộ dạng này của cô, nhất định sẽ lại châm biếm
chế giễu. Thực ra đó chỉ là thứ yếu, thông thường theo định luật của tiểu
thuyết ngôn tình, thư ký nếu ngủ trong văn phòng tổng giám đốc thì nhất
định sẽ dẫn đến chuyện lửa gần rơm đại loại thế.

Kết cuộc như thế có hai loại, một loại tốt số thì thư ký sẽ gả cho tổng

giám đốc, sung sướng mừng rỡ tiến vào nhà thờ; loại thứ hai số khổ, chính
là thư ký bị vợ chính thức của tổng giám đốc hoặc bạn gái anh ta tát một cú
văng ra khỏi cửa công ty.

Cho dù là số tốt hay số khổ thì hai loại này đều không phải điều cô

mong muốn.

Thế nên cô phải nhanh chóng rời khỏi đây khi chưa có ai phát hiện.

Rón ra rón rén mở cửa văn phòng, cô nhìn ra ngoài, thấy một bóng

người quen thuộc lập tức khẽ khàng khép cửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.