HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 159

hàng hiệu của bản thân, sau đó cao ngạo ném trả lại cho các cô gái bán
hàng, ai biết được bạn có tiền hay không.

Nhưng mỗi lần nhìn số tiền trên mác áo, cô chẳng có sức để cầm những

món đồ cao cấp kia nữa, lúc nào cũng bị dọa cho bàng hoàng đến nỗi giống
như một mảnh linh hồn, trôi dật dờ ra khỏi cửa trung tâm mua sắm.

Lần này, cô ra sức kéo Lý Nghiên đang mải mê ngắm quần áo để đến

khu gốm sứ cao cấp ở tầng sáu.

“Ôi, cậu đúng là đủ trò, mực mà cũng xem là cà phê để cho boss uống,

còn hại anh ấy mất mặt trước bao nhiêu người.” Lý Nghiên choàng ôm bạn,
không ngừng thở dài, “Anh ấy không đuổi cậu ngay thì đúng là do cậu tốt
số tu mấy đời đó, cũng may là biết đường vứt cái ly kia đi.”

Cô tỏ vẻ ấm ức: “Làm sao tớ biết người hâm mộ của anh ta có mặt ở

khắp nơi cơ chứ”.

“Có mặt ở khắp nơi? Cậu bưng cà phê mà cũng không biết ngửi thử,

nhìn thử hả?”

“Tớ có ngửi, có nhìn mà, nhưng trong phòng trà toàn mùi cà phê, làm

sao tớ nghĩ nhiều được, lúc đó cảm thấy kỳ quặc, nhưng nghĩ lại thấy tật
quái dị của anh ta quá nhiều, không chừng trên đời này lại có cà phê mùi
mực cũng nên.”

“Cà phê mùi mực á? Haizzz, tớ phục cậu rồi”, Lý Nghiên lắc đầu, cô đã

mất hẳn niềm tin với Giang Văn Khê.

Cuối cùng cũng đến khu gốm sứ, Giang Văn Khê tìm mãi rốt cuộc cũng

thấy ly cà phê đó, khi liếc bảng giá cô há hốc mồm khẽ kêu lên: “Trời ơi,
một cái ly thêm một cái đĩa đi kèm, thế mà đến… đến… ba trăm bốn mươi
tám tệ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.