HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 161

giày pha lê mà.”

“Cậu thích người ta à? Người ta tặng cậu pha lê thì cậu tặng lại ly cà

phê, thế cậu định quen anh ấy hả?”

“Thích? Quen?” Cô nghĩ ngợi, có thể xem là cô thích anh, chí ít ấn

tượng về anh rất tốt, chí ít thì anh cũng ăn đứt những người theo đuổi cô
trước kia, và cả Quỷ Tóc Bạc vừa đẹp trai vừa lắm tiền nữa, anh lịch sự lại
khiêm nhường, quan trọng nhất là anh và cô có thể trò chuyện ăn ý, lúc ở
cạnh anh vừa thoải mái vừa nhẹ nhõm, vô cùng dễ chịu.

“Không nói được thì là thích rồi.”

“Không phải, tớ không nói rõ được, nhưng tớ thấy anh ấy khiến người ta

có cảm giác rất bình thản và dễ chịu, anh ấy cũng rất chu đáo ân cần với tớ.
Tớ chỉ cảm thấy sống một mình hơi mệt, có lẽ tìm một người để yêu chiều
mình thì chắc sẽ không mệt đến thế.” Cô buông ly cà phê xuống.

Từ sau khi cha mẹ và cậu qua đời, bỏ lại một mình cô đơn độc không

nơi nương tựa trên thế gian này, rất nhiều lúc cô đơn quạnh quẽ, muốn khóc
lóc kể lể nhưng ngay đến một bờ vai để tựa vào cũng không có. Lúc vui
chẳng ai sẻ chia, lúc đau khổ khó khăn cũng chẳng ai san sẻ, lúc ốm đau
cũng không ai chăm sóc hỏi han.

Cô vẫn nhớ như in mùa hè năm thứ ba đại học, hôm ấy cô bệnh đến mức

không có cả sức leo lên lầu, cô thật sự phải dùng hai tay để bò lên cầu
thang, nằm vật trên giường và sốt cao, lúc muốn uống nước cũng chẳng có
nước mà uống, bụng đói cũng chẳng có cơm mà ăn, có lúc cô thậm chí còn
nghĩ, nếu cô cứ chết như vậy thì cũng chẳng ai biết, người khóc thương cô
chỉ có mỗi Lý Nghiên mà thôi.

Nếu tìm một người đàn ông yêu chiều mình thì chí ít, khi bất lực nhất,

đau khổ nhất, vẫn sẽ có một lồng ngực để mình có thể dựa dẫm. Lúc vui vẻ
có thể ôm anh ấy cười tươi, lúc đau khổ có thể ôm anh ấy khóc, cho dù là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.