HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 162

bôi hết nước mắt nước mũi lên người anh ấy, anh ấy cũng có thể không
chau mày tí nào, sẽ ôm và an ủi mình…

Lý Nghiên thấy cô đứng bất động mãi thì biết cô lại đang nghĩ ngợi lung

tung. Lý Nghiên hiểu nỗi khổ của cô, cha mẹ đều mất, một mình sống trên
đời này, vừa khó nhọc vừa cay đắng, có lẽ tìm một người đàn ông để nương
tựa là đúng.

Cô vỗ vai Giang Văn Khê, nói: “Haizzz, nói đi nói lại thì Tiểu Cố quả là

rất tốt, xứng đáng là một đối tượng để suy nghĩ, lại có lòng với cậu, cậu ở
bên anh ấy cũng không thiệt thòi. Nhưng tớ vẫn phải nói, nhớ đến cậu của
cậu là tớ lại thấy không yên tâm, dù sao cậu cũng biết là công việc của anh
ấy thường xuyên không về nhà đến mấy ngày mấy đêm, hơn nữa còn phải
phập phồng lo sợ nữa”.

“Thực ra, đa phần là tớ thấy tớ không xứng với anh ấy, hiện giờ chỉ là

một mình tớ nghĩ hay ho như thế, đến một ngày nào đó, anh ấy nhận ra tớ là
người vô dụng thì không chừng sẽ tránh xa tớ ngay”, Giang Văn Khê nhớ
đến mối tình ngắn ngủi hơn cả thỏ vẫy đuôi thời đại học.

“Vớ vẩn, dáng vẻ này của cậu là có thể khơi dậy ham muốn bảo vệ của

đàn ông nhất đấy, nếu tớ là đàn ông thì căn bản không tới lượt Tiểu Cố
đâu”, Lý Nghiên ôm chặt lấy cô.

“Phì…”

“Thật đấy, cậu không biết trước kia mỗi lần nghỉ hè về nhà, tớ ghen tỵ

đến chết với cậu à, bao nhiêu chàng trai theo đuổi, muốn bảo vệ cậu, mà
chẳng ai có suy nghĩ bảo vệ tớ gì cả.”

“Cậu lại nữa rồi.” Cô lườm Lý Nghiên, mấy anh chàng đó về sau khi

tiếp xúc với cô thì cảm thấy cô vừa ngô nghê vừa vô vị, cuối cùng đều chạy
dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.