HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 21

Giang Văn Khê bị lắc lắc liên tục, dạ dày như nghiêng sông đổ bể,

không chịu nổi cơn chấn động đó, cuối cùng nhả ra, nhưng vẫn nắm chặt áo
sơ mi của anh không chịu buông, đau khổ nói một câu: “Tôi muốn ói…”.

Đột nhiên, sắc mặt Lạc Thiên thay đổi, anh cuống quýt gầm lên: “Cô

dám…”.

Nhưng anh chưa nói xong thì Giang Văn Khê đã gục vào ngực anh, nôn

ọe điên cuồng.

Mọi người xung quanh cũng im bặt, ngửi thấy thứ mùi chua chua khó

chịu xộc vào mũi ấy, họ đều không hẹn mà cùng nhăn mặt, vô cùng đồng
cảm với ông chủ đẹp trai tội nghiệp kia.

Cảm giác nhớp nháp dính vào ngực và mùi vị buồn nôn kia khiến Lạc

Thiên căng cứng người, đứng đó không động đậy. Anh nghiến răng nhắm
chặt mắt lại, rồi mở ra, quát lên giận dữ với thuộc hạ cạnh đó: “Kéo cô ta ra
khỏi tôi ngay, đưa lên lầu!”.

Vừa nói xong, hai người bảo vệ đứng cạnh đã kéo cô gái phủ phục trước

ngực Tổng giám đốc Lạc ra.

Tăng Tử Kiều cầm một chiếc khăn bông đưa cho Lạc Thiên, nhướng

mày đùa cợt: “Thân hình anh rất đẹp, nhưng em đại diện cho Thượng đế
đồng cảm với anh”.

Thấy Giang Văn Khê bị vác đi, Cố Đình Hòa đẩy một bảo vệ ra: “Xin

các anh buông cô này ra, nếu không tôi sẽ có tố cáo các anh bắt giữ người
phi pháp, mời các anh đến đồn cảnh sát làm việc”.

Mặt đanh lại, Lạc Thiên cầm khăn bông đang lau những vết dính trước

ngực, nghe Cố Đình Hòa nói thế thì ngước lên nhìn anh, lạnh lùng hỏi lại:
“Bắt giữ người phi pháp?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.