HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 294

“Khê Khê à, cô bé đáng thương của tớ…”

“…” Uống say rồi cũng đừng sến như vậy chứ. Cô gắng sức dìu Lý

Nghiên: “Nghiên Nghiên, cậu say rồi, tớ đâu có không vui gì, có người chị
em như cậu bên cạnh, sao không vui cho được…”. Nói đến đó, hơi nóng
dâng lên mắt, cô hít một hơi thật sâu, bắt nước mắt chảy ngược vào trong.

Bao năm nay nếu không có Lý Nghiên bầu bạn, cô thật không biết phải

sống như thế nào nữa. Kỳ thực, niềm vui thật sự rất đơn giản.

Tuy không phải người thân nhưng cảm giác hạnh phúc ấm áp như hơn

cả người thân này, mỗi lần vào dịp Tết, cô đều cảm nhận được một lần, đã
là quá đủ. “Tớ chưa say… chưa say…”, Lý Nghiên lặp đi lặp lại.

Mọi năm cô đều nằm chung một giường với Lý Nghiên, trò chuyện đến

khuya. Đêm nay Lý Nghiên say rồi, cô chỉ mong bạn được nghỉ ngơi. Cuối
cùng dìu Lý Nghiên nằm xuống giường, cô nàng vẫn còn lẩm bẩm mãi
những lời đó.

Cô lau rửa sạch sẽ cho bạn, kéo chăn đắp, ngồi lại một lúc đến khi nghe

thấy hơi thở đều đặn của bạn rồi mới đứng dậy, đóng cửa lại.

Khéo léo từ chối lời mời giữ lại qua đêm của ông bà Lý, cô rời khỏi nhà

Lý Nghiên. Còn hai tiếng nữa là đến năm mới, trên phố nhìn đâu cũng thấy
người, họ đều ra ngoài bắn pháo hoa.

Tiếng pháo nổ, pháo hoa rực rỡ, người lớn trẻ nhỏ cười đùa vui vẻ, khắp

nơi tràn ngập không khí đón Tết. Trong một lúc, Giang Văn Khê dù tâm
trạng buồn bã không vui cũng thấy khá hơn.

Còn mấy bước nữa là đến tiểu khu nhà mình, vừa hay phía trước có một

quầy bán pháo hoa, cô bước nhanh đến, quyết định mua ít pháo hoa về đốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.