HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 340

Cô mở to mắt, chỉ vào điện thoại, kinh ngạc: “Cái gì?! Cậu nói cái này

hơn bốn ngàn á?”.

“Ừ, hơn bốn ngàn đó, ai da, đúng là càng nhìn càng thích, tháng này có

lương tớ phải mua một cái mới được”, Lý Nghiên hứng chí đùa nghịch, rồi
bỗng nhận ra Giang Văn Khê không biết giá tiền, cô hỏi,

“Cái này là anh tóc bạc tặng cậu hả?”.

Cô tỏ vẻ đau khổ, lẩm bẩm: “Lại đắt thế à…”.

Lý Nghiên nheo mắt, có thể nhận ra vẻ hưng phấn và kích động trong

đôi mắt lấp lánh, vỗ mạnh vai Giang Văn Khê mấy cái, xuýt xoa: “Ôi trời
con nhỏ này, cuối cùng cũng ra người ra ngợm rồi”.

Giang Văn Khê bị đánh đến giật mình, cau mày, lấy lại điện thoại:

“Không được, đồ đắt như vậy, tớ nhất định phải trả lại anh ấy”.

Lý Nghiên trợn tròn mắt như không tin được, lấy ngón tay xỉa vào đầu

cô: “Cậu lại bắt đầu khờ rồi đấy hả? Di động trả lại anh ấy thì anh ấy có xài
được không, hay là anh ấy tặng cho người khác? Tuy tớ không hiểu rõ về
anh ấy lắm, nhưng lấy lần đầu tiên gặp anh ấy ở quán bar bộ dạng đã khủng
bố như muốn ăn tươi nuốt sống cậu mà đoán, thì nếu cậu trả điện thoại lại
cho anh ấy, anh ấy nhất định sẽ đập nó nát vụn. Phải biết là, đàn ông cần
nhất là gì chứ? Sĩ diện! Hiểu không? Cậu trả lại, khác nào làm mất mặt anh
ấy?”.

Cô cắn môi, nhìn điện thoại trong tay mà hoang mang. Lý Nghiên nói

đúng, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ phẫn nộ của anh, không phải là sẽ
đập, mà là anh đã đập di động cũng của cô rồi.

Đúng là đáng ghét, sao anh lại tặng cô thứ đồ đắt như vậy chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.