HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 348

Anh nghe máy, sắc mặt trong tích tắc vụt thay đổi, niềm vui trước đó

không còn tồn tại, thay vào đó là sự phẫn nộ và lo lắng. Anh nói ngắn gọn:
“Tôi đến ngay, các người trông chừng cô ấy cho tôi, đừng để cô ấy làm
bậy”.

Giang Văn Khê ngạc nhiên, đặt ly rượu xuống, tay vẫn nắm chặt ly, bất

an hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì thế anh?”.

“Anh phải đến K.0 một chuyến”, Lạc Thiên nhanh chóng đứng dậy,

ngoắc tay với phục vụ, “Thanh toán”.

Giang Văn Khê rụt rè nhìn anh, hình như từ khi quen anh, hiếm khi thấy

anh hoảng loạn như thế, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô lóng ngóng cắn môi, khẽ hỏi: “Có cần em đi chung không?”.

“Không cần.” Lạc Thiên buột miệng theo trực giác, nhưng Khi thấy cô

cắn môi, vẻ mặt như một con thú nhỏ bị thương, biết giọng nói quá nóng
nảy của mình đã làm tỗn thương cô, thế là anh bước đến, nắm lấy tay cô,
“Đi theo anh”.

Bàng hoàng, đến khi Giang Văn Khê hoàn hồn thì đã bị Lạc Thiên đưa

ra khỏi nhà hàng.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường đến K.O, thậm chí vượt cả mấy lần

đèn đỏ. Giang Văn Khê ngồi trên ghế phụ nhớ lại lần cô làm catalog mẫu
mà Lạc Thiên cần gấp văng tung tóe, lần đó anh cũng lái xe điên cuồng như
thế này.

Cô mím chặt môi, tay không ngừng nắm chặt dây an toàn, tay kia vịn

chặt tay nắm cửa. Khi vượt đèn đỏ lần thứ ba, cô không nén được quay sang
nhìn Lạc Thiên đang lái xe, sắc mặt anh vô cùng nặng nề, đôi lông mày
nhíu lại thành một đường. Cô cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim phập
phồng bất an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.