HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 350

cuộc có quan hệ gì với anh, tại sao lại khiến anh kích động lao đến ngay
như vậy?

Cô cắn môi, từ từ đi về phía hai người, nếu không phải âm nhạc trong

quán bar đang mở to, thì cô có thể tưởng tượng ra giọng cô ta gào thét đến
mức nào.

Cô thấy cô ta giơ chai rượu lên hét với anh: “Tôi uống rượu thì liên quan

gì đến anh? Tôi chết hay sống thì can hệ gì tới anh? Tôi không phải là gì
của anh, anh quản tôi làm gì hả?!”.

Lạc Thiên lạnh mặt, sải bước đến giật lấy chai rượu trong tay Tăng Tử

Kiều, ném cho người phục vụ kế bên, lạnh lùng nói: “Em uống say rồi, anh
không muốn nói với em!”.

“Được! K.o là của anh, vậy tôi đến chỗ khác uống, tôi không tin anh có

bản lĩnh khiến tất cả các quán bar trong thành phố N này đóng cửa!”, Tăng
Tử Kiều phẫn nộ túm lấy túi xách, định bỏ đi.

Giang Vãn Khê vôn săc mặt đã có vẻ hụt hẫng, không hề nghĩ rằng cô

lại nhìn thấy cảnh này, Lạc Thiên chạy theo Tăng Tử Kiều, kéo lại, ôm chặt
không để cô ta đi. Tăng Tử Kiều quay lại, ra sức đấm đá anh như phát điên,
cuối cùng gào khóc bất lực gục lên ngực anh thút thít. Lạc Thiên thì thầm
dỗ dành cô ta rất lâu.

Sắc mặt Giang Văn Khê trắng bệch, vẻ mặt cứng đờ, cổ họng như có thứ

gì đó chặn ngang, chân nặng như đeo chì, cô đứng đó không tài nào bước đi
nổi.

Cô nhìn hai người đang ôm nhau, bỗng rùng mình ớn lạnh. Cô muốn đi,

nhưng lại không di chuyển nổi bước chân của mình.

Có lúc, mắt nhìn chưa chắc đã là thật, tai nghe càng chưa chắc là thật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.