HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 352

Lạc Thiên cắn răng, quay lại gầm khẽ: “Vậy được, em không muốn về

thì đến nhà anh là được chứ gì?”.

Trong tích tắc, Tăng Tử Kiều đang vô cùng kích động đã bình tình lại,

“ư” một tiếng rồi mềm nhũn người ra.

Vẻ mặt giận dữ, Lạc Thiên khởi động xe.

Trong xe, không khí vô cùng nặng nề, bức bối.

Lạc Thiên mím môi, thỉnh thoảng liếc kính chiếu hậu nhìn Tăng Tử

Kiều nửa nằm nửa ngồi phía sau, không còn chút sinh khí nào.

Tất cả đều không qua khỏi mắt Giang Vãn Khê, trong lòng có một cảm

giác thật lạ lùng, thâm chí cô bắt đầu hối hân vì đã lên xe. Có lẽ hai người
họ có nhiều điều phải nói, nhưng hiện giờ vì vướng cô nên chẳng nói được
gì chăng?

Tay cô nắm chặt túi quà anh tặng, sau đó buông ra, lại nắm chặt, cứ lặp

đi lặp lại khoảng mười lần, nếu cứ nắm chặt nữa, túi quà e sẽ bị cô làm
hỏng mất.

Chiếc xe chạy khoảng mười phút thì cô từ từ quay sang, nói ngắn gọn

với Lạc Thiên: “Anh dừng xe ở đường đó đi, tự em về, anh đưa cô ấy về
nghỉ ngơi trước”.

Lạc Thiên nhìn cô, mím chặt môi, không nói.

Không thấy anh trả lời, cô im tiếng, hơi ngoảnh đầu ra cửa sổ, lại nắm

chặt túi giấy trong tay.

Một lúc sau, chiếc xe dừng lại ở một tòa nhà có khung cảnh sang trọng.

Theo Lạc Thiên xuống xe, Giang Văn Khê ngẩng đầu lên, mấy chữ lớn

bằng đèn neon “Thiên Đô Hào Đình” đập vào mắt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.