HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 353

Gió đêm ập đến, không khí tràn ngập hương hoa hồng, nhưng mùi

hương ấy lại khiến người ta có cảm giác như sắp nghẹt thở.

Lạc Thiên mở cửa xe phía sau, lạnh mắt nói với Tăng Tử Kiều với vẻ

giận dữ: “Tự em đi, hay là anh vác em lên trên?”

Tăng Tử Kiều mệt mỏi bước xuống, đẩy Lạc Thiên đứng chặn trước mặt

ra, đi thẳng vào trong tòa nhà. Lạc Thiên không nói gì, theo sau cô.

Đó là lần đầu tiên Giang Văn Khê đến nhà Lạc Thiên, nhưng cô biết rõ,

với Tăng Tử Kiều nhất định không phải là lần đầu.

Như cô đã nghĩ, Lạc Thiên sống một mình.

Thiết kế đơn giản phóng khoáng, mãi mãi là phong cách của anh.

Giang Văn Khê không ngờ lần đầu vào nhà Lạc Thiên lại trong tình

huống thế này, cô hoàn toàn không có tâm trạng thưởng thức, chi đờ đẫn
nhìn đôi nam nữ khiến cô băn khoăn suốt dọc đường đi.

Không khí như cô đặc lại, ba người không ai nói gì.

Bỗng, Tăng Tử Kiều móc thuốc lá trong túi ra, vừa định châm hút thì đã

bị Lạc Thiên rút đi không chút thương tình, dập tắt trong gạt tàn. Tăng Tử
Kiều lại mở túi, rút ra một gói thuốc khác và một cái bật lửa khác, điếu
thuốc vừa rút ra lại bị Lạc Thiên gạt đi.

Lạc Thiên giật lấy túi của cô, móc hết thuốc lá và bật lửa ra, ai ngờ Tăng

Tử Kiều nhìn thấy, túm chặt lấy túi như lên cơn điên, hét lên: “Anh đừng
đụng vào đồ của em!”.

Lạc Thiên thấy vẻ mặt cô Tăng Tử Kiều kỳ lạ, bỗng như hiểu ra gì đó,

sa sẫm mặt, quát lên: “Trong túi có gì không nhìn được à?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.