HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 365

quỷ mấy tháng nay của ai kia, cô đã bắt đầu không còn nhút nhát e sợ nữa.

Cô cúi đầu dọn dẹp đồ đạc, lúc ngước lên thì thấy trong phòng họp chỉ

còn lại hai người họ.

Khi anh sắp bước ra khỏi cửa, cô không kìm được hỏi: “Anh không sao

chứ? Trên người còn vết thương nào không?”.

Nghe cô hỏi, Lạc Thiên ngẳn người quay đầu nhìn cô, một lúc sau, mặt

anh dịu lại, nói khẽ: “Không sao”, vết thương bé tí này có đáng là gì.

“Tan sở rồi đến chỗ em, em bôi thuốc cho anh nhé”, cô ôm laptop đi

ngang qua anh, ngước lên nhìn miếng dán OK kia, cười tủm tìm, “Anh dán
cái đồ chơi đó nhìn ngố lắm, lại thêm cái cà vạt này, muốn người ta không
cười cũng khó”.

Khóe môi anh hơi giật giật, gân xanh trên trán hằn lên.

Câu trước thì dịu dàng đến mức làm người ta lâng lâng như ở trên thiên

đường, câu sau thì chết tiệt... khiến người ta phát điên lên!

Cô nàng đáng ghét này, từ bao giờ cũng học cách mỉm cười chế giễu

người khác như Nghiêm Tố chứ? Ngố lắm sao? Tiện tay dán miếng OK lên
mặt, còn hơn là bôi thuốc xanh xanh đỏ đỏ hoặc để trần vết thương vào
công ty hù dọa người khác chứ. Còn nữa, cà vạt màu hồng mà chi có mấy
tên nhóc hai mươi mấy tuổi đầu mới thắt là do cô chọn mà. Trách anh hôm
qua bỏ rơi cô giữa đường nên hôm nay cố tình sỉ nhục anh chứ gì?

Không hiểu vì sao, rõ ràng vì lo cho vết thương của anh, nhưng vì hôm

qua và hôm nay, còn lúc nãy nữa, dáng vẻ thờ ơ của anh khiến cô rất tức tối,
thậm chí cô còn có suy nghĩ phải chọc tức anh.

Thấy mục đích của mình đã đạt được, Giang Văn Khê mim cười thỏa

mãn đi ngang qua anh, rời khỏi phòng họp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.