HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 367

“Anh còn đang tính xem đến bao giờ em mới có thể giao biên bản? Bây

giờ xem ra tiến bộ hơn trước nhiều.” Lạc Thiên ngồi trên ghế xoay, quay
lại, nhìn cô chăm chú, “Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, trong cuộc họp
tuyệt đối không được có sai sót”. Giọng anh tuy có vẻ trách móc nhưng
cũng cực kỳ dịu dàng.

“Vâng”, cô cụp mắt xuống, “Vậy em ra ngoài trước”.

“Lát nữa cùng về”.

“Vâng”, cô quay người ra ngoài.

Tan sở rồi, ngồi trong xe, Giang Vãn Khê cảm thấy ban nãy trong văn

phòng, hình như tâm trạng Lạc Thiên không tốt lắm, đôi mắt rất đẹp của
anh lúc nào cũng thoáng một cảm xúc khó tả.

Cô muốn hỏi anh vết thương trên mặt anh do đâu mà có, nhưng lời đến

cửa miệng lại không tài nào hỏi được.

Hai người về đến tổ ấm nhỏ của cô, Lạc Thiên chủ động đòi nấu cơm.

Giang Văn Khê ngắm bóng dáng bận rộn của anh trong nhà bếp, phút chốc
cảm thấy lòng ấm áp, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong tim.

“Này, nước bọt chảy ra rồi kìa.” Lạc Thiên múc xong canh, thấy dáng vẻ

ngô nghê đáng yêu của cô khi đứng ở cửa nhà bếp nhìn anh chăm chú,
không kìm được chọc ghẹo cô, sự bực bội khi nhận được tấm thiệp mời
trước đó cũng biến mất.

“A...” Cô giật mình đưa tay lên chùi mép. Nhưng khi thấy ánh mắt

thoáng vẻ đùa cợt của anh mới hiểu anh đang giở trò, lườm anh một cái, cô
xấu hổ quay người ra khỏi nhà bếp, ngồi xuống bàn ăn.

Lạc Thiên cũng ngồi xuống ăn cơm, nụ cười đùa nghịch bên khóe môi

vẫn không biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.