HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 408

Lạc Thiên từ khi gặp Phương Tử Hạ, gương mặt luôn giữ nụ cười quyến

rũ. Chỉ Giang Văn Khê biết, đó là nụ cười ngụy trang của anh, vì đối mặt
với đám bạn học cũ bao năm không gặp, cô không nhìn thấy chút ý cười
nào trong mắt anh.

Châu Thiệu Vũ đã phá tan bầu không khí lạnh ngắt đó.

Lạc Thiên luôn choàng ôm cô, giới thiệu cô với mọi người.

Có lẽ vì từ nhỏ đã luôn theo sau cậu, cô đã luyện thành một loại bản

năng, mỗi một người dù là tướng mạo, giọng nói, bóng lưng..., chi cân Lạc
Thiên nói một lân là cô sẽ ghi nhớ rât kỹ trong đầu. Thế nên cô thường than
thở rằng mình không làm cảnh sát thật sự là quá đáng tiếc.

Lạc Thiên ngồi với cô một lúc thì bị một đám đàn ông kéo đi, tiến hành

cuộc trò chuyện “Giữa những người đàn ông với nhau”.

Nhìn đám người xa lạ đông đúc đó, Giang Văn Khê bất giác cười khổ,

cô đã biết sẽ có kết quả này từ lâu. Cô nếm thử những món ăn ngon và đẹp
mắt, mỹ vị có thể giúp người ta giải tỏa áp lực, thoải mái tinh thần, tiện đưa
tay cầm một ly nước từ người phục vụ bưng ngang qua, nhấp thử một
ngụm, lại là rượu, mùi vị cũng không tệ, cô lại hớp thêm một ngụm nữa.

Không biết có phải do thính lực quá tốt hay không, kỳ thực cô không

phải loại người thích nghe trộm người khác nói chuyện, nhưng lúc nào việc
cũng đến tai. Lần này sau lưng cô lại là những kẻ rất thích bàn tán linh tinh.

“Cậu bảo xem cô gái kia có biết chuyện mười năm trước của Lạc Thiên

không?”

Nghe nhắc đến hai chữ Lạc Thiên, cô nhấp một ngụm rượu, trong vô

thức dỏng tai lên nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.