HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 431

Vương Hạo Lỗi bắt nạt thì anh xin lỗi,nếu em đang giận anh giấu chuyện
mười năm trước ngồi tù, em muốn biết gì thì bây giờ anh sẽ kể em nghe. ”

Nhưng em thế này hết hỏi anh thích em vì điều gì, lại lấy bản thân em ra

so sánh với Châu Mộng Kha, sau đó ném lại một câu rồi bỏ đi, là ý gì chứ?
Trong lòng em có suy nghĩ gì, có gì không vui, em cứ nói ra, nói rõ hết đi!
Anh không cho phép em giấu hết mọi tâm sự trong lòng!”.

Anh nắm chặt tay cô, không cho cô vùng vẫy.

“Không cho phép?” Cô ngước lên lạnh lùng nhìn anh, “Mười năm trước

anh cũng nói thế này với Châu Mộng Kha phải không? Cũng không cho
phép cô ta thế này, cô ta thế kia phải không? Anh thật sự chỉ đi một lúc thôi
sao? Chứ không phải kể lể tâm sự với cô ta ở ngã rẽ hành lang? Nếu cô ta
đã quay lại rồi, tại sao anh còn đuổi theo em, tại sao anh không đi tìm cô ta,
tại sao không cướp cô ta lại từ tay Phương Tử Hạ? Vợ bạn thì không được
đụng vào ư? Lẽ nào anh thật sự không hối hận? Nếu không hối hận thì tại
sao trong hôn lễ Châu Thành, anh lại ôm một đứa vô tội là em, cưỡng hôn
em? Lúc cô ta rúc vào lòng anh khóc lóc, anh có từng nghĩ rằng em sẽ bị
quấy rối tình dục không? Hay là anh nghĩ tay chân em vô địch, không cần ai
bảo vệ chăm sóc? Nước mắt em anh đã từng nhìn thấy, từng nghĩ đến cảm
nhận của em không? Em là người, em có tình cảm, không phải vật phụ
thuộc, càng không phải vật thay thế!”.

Lạc Thiên nghẹn lời, anh không nghĩ rằng cô giận dữ như vậy là vì hiểu

lầm anh và Châu Mộng Kha có gì đó.

“Em đang ghen sao?”

Giang Văn Khê im lặng hai giây, đôi mắt cháy lên hai ngọn lửa, gắng

sức thoát khỏi bàn tay anh, lấy hết sức đẩy anh ra, ba chữ thoát ra từ hai
hàm răng nghiến chặt: “Anh chết đi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.