HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 429

Cô căn bản không thèm nhìn anh lấy một cái, cứ mang đôi giày cao gót

đi thẳng. Cho dù cô đi đến rách chân, gãy chân, cũng phải về lại N chứ
không thèm lên xe của anh. Từ nay về sau, cô không muốn nhìn thấy anh
nữa.

Không thấy cô trả lời, anh mím chặt môi, đành lặng lẽ lái xe theo sau cô.

Trên con đường phủ đầy cây xanh vào buổi tối, ngoài tiếng giày cao gót

nện xuống mặt đất ra còn có cả tiếng động cơ xe.

Lạc Thiên theo sau Giang Vãn Khê khoảng ba phút, không thể chịu nổi

bộ dạng ấm ức của cô nữa, đạp chân ga vượt lên trên rồi thắng gấp, chiếc xe
dừng ngay trước mặt cô, cũng chặn bước chân của cô.

Anh mở cửa xe, kéo tay cô định nhét cô vào trong xe, ai ngờ cô vẫn

giằng ra không chút nể vì, bước tránh sang bên tiếp tục đi, nhưng bóng dáng
cao lớn đã nhanh chóng chặn trước mặt cô.

Lạc Thiên khan giọng xin lỗi: “Anh biết em đang giận anh, giận anh

không nên bỏ em lại một mình, để em đụng phải loại người như Vương Hạo
Lỗi”.

“Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”, cuối cùng Giang Văn Khê ngước

lên nhìn thẳng Lạc Thiên, đôi mắt sáng rỡ nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi
chuyện mà nãy giờ cô vẫn muốn tìm hiểu.

Lạc Thiên nhíu mày: “Sao lại hỏi câu này? Thích là thích, tại sao cứ phải

có lý do?”.

“Tại sao không cần lý do?” Giọng cô bỗng cao vút, “Với thân phận địa

vị tướng mạo của anh, tại sao lại thích em? Tại sao lại chọn một người
không xinh đẹp, không khí chất, không gia thế, không học thức, chẳng có gì
cả, suốt ngày chi biết mang lại phiền phức như em? Một người như em rốt
cuộc có điểm gì thu hút anh? Anh nói đi, tại sao lại chọn người như em?’.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.