HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 435

Lạc Thiên sa sầm mặt: “Thế nào là thôi?”.

“Thôi đi, anh hãy buông tha cho tôi. Anh muốn tìm ai thì tìm, anh muốn

đối xử với người khác thế nào thì tùy, đều được, tôi chỉ xin anh tha cho tôi,
đừng để tôi giống một con ngốc nữa.”

Anh đột ngột kéo mạnh cô vào lòng, nhưng cô đưa hai tay giữ khoảng

cách, không ngừng sụt sịt. Khó khăn lắm mới nghe tâm sự của cô, mà cô lại
ném ra một câu, bảo anh buông tha cô.

“Tha cho em cái gì? Em tưởng anh là loại người tùy tiện gọi con chó con

mèo nào đó đến để làm bạn gái à? Giang Văn Khê, em nghe anh nói rõ đây,
anh cho phép em bước vào thế giới của anh, nhưng tuyệt đối không cho
phép em đi ra đi vào thế giới của anh.”

Cô vẫn rơi nước mắt, nghe câu đó thì lại không kiềm chế được, vận hết

sức hét lên: “Chẳng lẽ anh còn chưa hiểu? vẻ ngoài của anh, thân phận của
anh, địa vị của anh, mọi thứ của anh, như một vòng sáng cao xa đè nén
khiến tôi không thể thở nổi. Rất nhiều lần tôi tự hỏi lòng, rốt cuộc anh là
sếp của tôi, hay là bạn trai của tôi? Tôi ghét bản thân cứ ngước lên nhìn mãi
anh một cách tự ti như the!”

“Anh không bắt em ngước lên nhìn anh, anh cũng không cao xa như em

nghĩ, em đừng quên mười năm trước anh từng ngồi tù, bị phán tội cưỡng
hiếp, hay là em để tâm chuyện này nên mới đòi anh buông tha em?”

Cô giơ nắm đấm lên đánh vào ngực anh: “Anh là đồ ngốc! Anh là đồ

khốn! Tôi đã bảo tôi không phải Châu Mộng Kha, không phải Phương Tử
Hạ, tôi không phải bọn họ!”.

“Em đã nói trừ phi anh đích thân nói với em rằng anh đã làm, nếu không

em sẽ không tin, vậy bây giờ anh nói với em, anh bị oan, em có tin không?
Có tin không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.