HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 454

Nói đến đây, Lạc Thiên ngừng lại, vẻ mặt cứng đờ. Mười năm trước, ký

ức không thể xoá nhoà và quá kinh khủng đó như nước lũ, ập đến anh từ
mọi phía, vết thương đã liền sẹo trong tím lại bị rạch ra, đau đớn không
ngừng. Mười năm rồi, anh vẫn có thể nhớ rõ nét mặt những người đứng
ngoài, sững sờ, phẫn nộ, khinh bi, miệt thị...

Giang Văn Khê thấy sắc mặt anh u ám, siết chặt nắm tay, gân xanh hằn

rõ, cơn giận như sắp bùng nổ, có thể thấy rằng trong lòng anh đang dậy
sóng thế nào.

"Đừng nói nữa, đừng vì giải thích cho em mà cưỡng ép mình phải nhớ

lại những chuyện không vui. Anh chỉ cần hiểu rằng em tin anh là đủ", cô
níu cánh tay anh, khẽ dựa người vào anh. Cô không biết phải an ủi anh thế
nào, nếu bắt anh kể chuyện này trong đau khổ, thà rằng cô không nghe còn
hơn.

"Không, cho dù đau anh cũng phải nói", anh rít một hơi thuốc.

Cô gái đó được mẹ cô ta bọc lại bằng chăn rồi đưa ra khỏi phòng. Châu

Mộng Kha tát anh một cái, rồi khóc bỏ chạy. Nếu không phải Phương Tử
Hạ ngăn lại thì cha cô gái kia hẳn đã đánh chết anh. Trong tiếng mắng nhiếc
khinh bỉ của mọi người, anh cổ chịu nhục, mặc quần áo vào.

Nửa tiếng sau cảnh sát tới.

Anh hét lên rằng anh không làm, rằng anh bị oan, nhưng không ai tin

anh, họ đều mắng anh là cầm thú, là súc sinh.

Cảnh sát sau khỉ đỉều tra xem xét hiện trường, đã dẫn anh đi.

"Đừng nói nữa. Lần này xem như em cầu xin anh, em không muốn nghe

chuyện anh bạc tóc chi trong một đêm nữa đâu", Giang Văn Khê đưa tay
lên môi anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.