HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 465

Sợi dây vận mệnh không thể giằng thoát cứ buộc chặt vào cổ anh, càng

lúc càng siết lại, càng lúc càng chặt, không thể nào thở được. Anh gục lên
vô lăng, không ngừng thở dốc.

Khi đã hơi ổn định lại, việc anh có thể làm chỉ là những tiếng cười khổ

phát ra từ đáy lòng.

Bầu trời trong xanh bỗng tối sầm, làn gió nhẹ tháng năm xen lẫn mùi

cây cỏ thổi đến.

Nước mắt không biết đã khô tự bao giờ, Giang Văn Khê đưa tay chùi

đôi mắt đã đau rát, ôm bó hoa cúc tơi tả đứng trước mộ cậu, nói với vẻ kiên
định: "Cậu ơi, giữa hai người nhất định đã có sự nhầm lẫn, đúng không?
Con không tin cậu bắt lầm người, con cũng không tin anh ấy lại làm chuyện
này, vậy nên con phải đi điều tra vụ án này, con nhất định sẽ tìm ra hung thủ
thật sự, nhất định!"

Cô ném bó hoa vào thùng rác gần đó, quay người rời đi.

Về đến nhà, cô vốn mong chờ còn có thể nhìn thấy bóng Lạc Thiên,

nhưng chi là sự hụt hẵng, tâm trạng bỗng sa sút. Di động nắm trong tay mở
ra rồi gập lại, mấy lần như thế, cuối cùng cô cắn môi bấm dãy số đã khắc
sâu trong lòng.

Điện thoại vang lên "thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy", chút hy

vọng mong manh cũng bị dập tắt trong giọng nói máy móc lạnh lùng đó.
Khi chưa rời khỏi nghĩa trang, cô đã gọi rất nhiều lần cho anh, bây giờ đã
tối, anh không những không về lại tổ ấm của cô, mà còn tắt điện thoại.

Anh cắt đứt liên lạc với cô, anh đã từng nói, cho dù anh ở đâu, nhất định

cũng sẽ để cô tìm ra anh, sẽ không để cô lo lắng.

Cục diện bất ngờ không trở tay kịp này kiến trái tim cô rất đau, rất đau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.