HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 474

"Em điên à? Có biết mình đang làm gì không?", anh giận dữ xuống xe.

Cô buông tay xuống, từ từ tiến đến, nhìn anh chằm chằm, hỏi lại lần

nữa: "Rốt cuộc anh định trốn đến bao giờ?".

"Anh không trốn em!", anh mở cửa xe, ngồi lại vào ghế lái.

Cô cũng mở cửa bên ghế phụ, ngồi vào trong.

"Không trốn? Vậy tại sao di động của anh không hoạt động, điện thoại

bàn luôn bận máy, K.o không thấy anh, chị Nghiêm cũng không biết anh ở
đâu, cho dù anh về công ty cũng trốn em khăp nơi, thậm chí còn định đến Y
một thời gian dài, không phải trốn thì là gì?".

"Di động mất không được hay sao? Điện thoại nhà hỏng thì không được

à? Ai quy định anh nhất định phải đến K.o? Anh đi đâu tại sao phải báo cáo
với Nghiêm Tố? Đến Y là vì nhu cầu công việc, có phải tổng giám đốc đi
đâu cũng phải có được sự phê chuẩn của trợ lý Giang không?!" Anh càng
lúc càng siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay hằn rõ, giọng nói cũng
không kiểm soát được mà càng lúc càng to.

Lại là trợ lý Giang.

Khó mà che giấu được nỗi đau, cô gắng nhẫn nhịn không để nước mắt

tràn ra, cắn môi nghẹn ngào: "A Thiên, chúng ta đừng cãi nhau nữa được
không? Em chỉ muốn nói chuyện thẳng thắn với anh".

Anh không nói, im lặng một lúc lâu, chỉ rút một điếu thuốc ra châm lửa,

rít một hơi thật manh.

Cô điều chinh lại hô hấp, một lúc sau mới khó nhọc lên tiếng: "Có lúc

không thể không tin rằng, mọi chuyện đều do ông trời sắp đặt. Không biết
anh có nhớ mười năm trước, anh bị đưa ra khỏi phòng xử án không? Anh bị
hai cảnh sát dẫn đi, cứ một mực nói mình bị oan. Lúc đó, có một cô bé, cầm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.