HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 477

Tại sao anh không chịu tin cô? Cậu của cô nhất định đã làm gì đó cho

anh, nếu không cậu đã không mất tích mấy ngày kỳ lạ như thế, tình cảm của
thím với cậu trước đây rất tốt, tại sao sau vụ án đó lại bỗng nhiên đưa em họ
rời khỏi đây, đến nước Mỹ...

Cô vòng tay ôm người, quỳ xuống, trong bãi đậu xe mênh mông vắng

ngắt, chi còn tiếng nấc nghẹn của cô.

"Cô Giang, cô không sao chứ?", nhân viên bảo vệ đang đi tuần ngang

qua.

Cô vội vàng lau nước mắt, khẽ nói: "Vâng, tôi không sao". Cô từ từ

đứng dậy, chân đã tê dại, suýt nữa thì không đứng nổi.

"Cô Giang, cô chắc chắn là không sao chứ?", nhân viên bảo vệ lại hỏi.

Cô lắc đầu: "Cảm ơn, tôi thật sự không sao". Đi những bước nặng nề

giống một con rối bằng gỗ cứng đờ, cô từ từ tiến đến thang máy.

Cô đưa tay bấm nút, vừa định vào thang máy thì lúc này, tiếng chuông di

động quen thuộc vang lên, ba chữ "Cố Đình Hoà" hiện lên rất rõ ràng, cô
vội vàng nghe máy: "Đình Hoà, có phải anh đã lấy được hồ sơ vụ án?".

"ừ", trong điện thoại, giọng cố Đình Hoà rất trầm, "Tối nay em có tiện

không?".

"Tiện. Hay anh đến nhà em đi, có gì nói cũng tiện hơn bên ngoài". Cô

lau nước mắt còn đọng ở khoé mắt, cười vui vẻ. Lấy được hồ sơ thì cô có
thể tìm hiểu tường tận hơn sự tình lúc đó.

"ừ, lát nữa gặp."

Về đến nhà, cô vào phòng ngủ thứ hai đã lâu rồi không bước chân đến,

nơi ấy cô luôn giữ lại những vật dụng liên quan đến bố mẹ và cậu, vì sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.