HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 484

giờ hy vọng nó xảy ra, nhưng đã thành sự thực rồi, em phải làm sao?
Chuyện này là khúc mắc trong lòng anh, nếu một ngày không tìm ra hung
thủ thực sự, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục thế này? Bây giờ xin anh hãy nói
cho em biết, mấy ngày nay, anh không phải đang trốn em, chọn đi Y dài
ngày cũng không phải vì không nhìn thấy em. Hãy nói em biết đi! Em phải
làm sao? Em phải làm sao?"

Anh nghiến răng, từ từ ngồi xuống ghế, tránh né ánh mắt chất vấn của

cô: "Anh chỉ cần thời gian yên tỉnh".

"Yên tĩnh? Bao nhiêu ngày rồi? Anh yên tỉnh thế vẫn chưa đủ hay sao?

Cho dù anh có muốn hay không thì em vẫn sẽ làm. Em đã nói em tin anh,
đồng thời cũng tin cậu của em. Em không muốn sau này mỗi ngày anh phải
giằng xé khi nhìn thấy em, em cũng không muốn sau này em phải đối diện
anh trong đau khổ." Tìm ra hung thủ, đó là lối thoát duy nhất giữa cô và
anh. Cô sụt sịt mũi, nói: "Nếu anh thật sự cảm thấy khó chịu, muốn chọn
cách từ bỏ, chỉ cần anh nói một câu thôi, em sẽ biến mất mãi mãi".

Biến mất mãi mãi? Lời như thế mà cô lại nói ra dễ dàng như vậy? Anh

đã nói, anh thật sự muốn yên tỉnh, cô nôn nóng muốn rời khỏi anh đến thế
hay sao? Anh là một sợi xích, trói buộc khiến cô không thể thở nổi, được,
được, bây giờ anh trả tự do lại cho cô.

Anh măt anh là một cơn giá lanh khó tả, toàn thân toát ra một sự giận dữ

sắp tuôn trào. Anh cầm bút, ký nhanh tên lên tờ đơn xin thôi việc: "Tuỳ em,
như em mong muốn, bây giờ mời ra ngoài", một câu nói như rít ra từ kẽ
răng.

Cơn đau như cắt da cắt thịt cuối cùng đã khiến giấc mơ cô bé Lọ Lem

tan vỡ, đây mới là hiện thực, tình cảm yếu ớt không chịu nổi bất kỳ sự công
kích nào. Khi đoá hoa cúc kiêu ngạo rơi xuống chân cô, cô nên biết cuối
cùng sẽ là kết cuộc này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.