HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 507

“Không cần đâu, con đã ra khỏi N rồi. Con cúp máy trước, đợi về rồi nói

sau”, nói xong anh cúp máy.

Phương Tử Hạ thấy Giang Văn Khê thì hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười:

“Thật bất ngờ. Mời cô ngồi”.

Giang Văn Khê từ từ ngồi xuống sofa.

Phương Tử Hạ rót một ly trà đặt trước mặt cô, cười hỏi: “Sao cô lại đến

văn phòng làm việc của tôi? A Thiên đâu? Không đi cùng cô sao?”.

“Lần này là tự tôi đến tìm anh”, Giang Văn Khê không tỏ chút cảm xúc

nào, giọng nói vô cùng lạnh nhạt.

Phương Tử Hạ vẫn cười: “Thế à... Có phải là có vụ án nào muốn nhờ tôi

giúp?”.

“Đúng, liên quan đến hai người bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, hai người

cùng yêu một cô gái, trong đó một người vì danh lợi và cô gái kia mà không
tiếc mọi thủ đoạn hãm hại bạn thân của mình phải vào tù”,cô nhìn thẳng
anh ta, không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào trên đó.

Nụ cười trên mặt Phương Tử Hạ cuối cùng cũng biến mất, ngước lên

nhìn cô, trong đôi mắt thoáng vẻ giận dữ: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”.

Cô không trả lời câu hỏi đó, nói tiếp: “Năm năm trước, Cảnh sát trưởng

Giang Vĩnh Minh đi Mỹ một chuyến, không lâu sau trở về, khi đang chấp
hành nhiệm vụ thì vì cứu một đứa trẻ, đã bị một chiếc xe đâm phải, cho dù
các y bác sĩ đã làm hết sức nhưng ông vẫn không qua khỏi, lúc đó là một
giờ hai mươi phút rạng sáng mùng 5 tháng 3 năm 2003”.

Sắc mặt Phương Tử Hạ tái mét, không kiềm chế được nữa, anh ta đứng

bật dậy, lao ra đóng chặt cửa văn phòng, quay lại giận dữ nói với Giang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.