HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 509

xuống đất, lấy chân đạp mạnh lên, đến khi cây bút vỡ tan tành, anh ta mới
ngừng lại.

Giang Văn Khê phì cười: “Giả à? Nếu là giả thì anh có cần kích động

đến thế không? Nếu tôi đến đây với sự chuẩn bị thế này, chắc anh không
nghĩ là tôi chỉ thu âm một bản chứ? Không biết mấy thứ này Châu Mộng
Kha nghe được sẽ có phản ứng thế nào nhỉ?”.

Phương Tử Hạ từ từ lùi lại, mềm nhũn người ngồi bệt xuống ghế làm

việc. Anh ta đưa tay nới lỏng cà vạt, môi run bắn lên.

“Phương Tử Hạ, tôi không biết mười năm nay, mỗi tối anh có ngủ được

hay không? Anh và Châu Mộng Kha ở bên nhau có hạnh phúc hơn những
gì anh tưởng tượng năm đó không? Còn nữa, mười năm nay, anh có vui
không? So với mười năm trước, anh có vui hơn không?”

Cô nhìn anh ta đang im lặng, vẻ mặt thẫn thờ, cảm xúc thay đổi liên tục,

cô lại nói: “Tình yêu không thể miễn cưỡng, càng không phải độc chiếm, lẽ
nào trái tim anh chưa bao giờ mệt mỏi, không có phút nào muốn nghỉ ngơi
ư?”.

Phương Tử Hạ thất thần nhìn đống đổ nát trước mặt, bỗng nhớ lại đêm

tội ác mười năm trước.

A Thiên mới uống có hơn hai ly đã đòi đi ngủ, anh ta chẳng qua là tắm

xong không ngủ được, mới đi loanh quanh. Và thế là đã khiến anh ta rơi
vào một vực sâu không lối thoát.

Cô gái kia mới mười tám tuổi, bằng với Châu Mộng Kha, tươi đẹp như

thế. Nếu không phải do anh ta đi ngang qua, có lẽ cô ta còn phải chịu đựng
sự sỉ nhục thêm lần nữa từ Đồng Kiến Thành.

Cũng do sự xuất hiện của anh ta mà bọn họ tỉnh lại. Họ biết đã gây ra

họa lớn, đầu tiên là van nài anh ta, nói là người nhà quê chỉ cần cho bọn họ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.