HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 510

ít tiền là được, chỉ cần anh ta không nói ra thì sẽ không ai biết.

Nhớ lại thì đúng là quá nực cười, anh ta ban đầu rất hùng hổ khí khái, rất

nghĩa hiệp, nhưng khi Châu Thiệu Vũ bóp cổ anh ta, tát anh ta mấy cái, anh
ta đã co vòi, không ra thể thống gì.

“Phương Tử Hạ, bây giờ tao không cầu xin mày mà là ra lệnh cho mày.

Mày nghĩ mày là ai? Cho dù mày kể ra chuyện tối nay thì ai tin mày? Bố
tao là Cục trưởng Cục Công An, bố cậu ta là Phó cục trưởng Cục nhà đất,
bố cậu ta là Sở trưởng Cục tư pháp. Mày nghĩ mày vào được đại học, mới
học một năm luật là ghê gớm lắm à? Đừng quên là học phí của mày vẫn do
nhà bọn tao trả cho. Hiện giờ tao nói mày biết, bọn tao có thể cho mày đi
học, cũng có thể bắt mày nghỉ học. Đồ thất bại, có gan thích em gái tao mà
không dám nói nó biết, suốt ngày nhìn nó và cái thằng họ Lạc kia quấn quýt
lấy nhau, nếu tao là mày thì tao đã đập đầu vào tường chết quách cho xong
rồi.”

Lời Châu Thiệu Vũ hoàn toàn chà đạp lên sự tôn nghiêm của anh ta, anh

ta từ nhỏ mất cha mẹ, dựa vào sự quyên góp của xã hội là sự thực, anh ta
thích Mộng Kha, từ lần đầu thấy cô đã thích, nhưng ánh mắt của cô mãi mãi
chỉ nhìn theo Lạc Thiên, người anh em tốt nhất của anh ta. Một người xinh
đẹp như thế, mãi mãi không thuộc về anh ta.

Châu Thiệu Vũ lại thêm mấy câu nữa, anh ta hoàn toàn mất phương

hướng.

“Bây giờ tao cho mày hai con đường, một là mày kiện bọn tao, kết quả

là gì thì tao đã nói rồi; thứ hai, là giúp bọn tao. Nếu mày giúp bọn tao, Châu
Thiệu Vũ tao có thể bảo đảm mày sẽ là em rể của tao, tao sẽ giúp mày đi
Mỹ du học với em gái tao.”

Tiếp đó, Vương Hạo Lỗi và Đồng Kiến Thành cũng phụ họa, sau này

anh ta sẽ được tiếp xúc toàn những người trong xã hội thượng lưu, mãi mãi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.