HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 77

“Tổng… giám đốc Lạc, tôi nghĩ anh nhất định đã hiểu lầm rồi, tôi nhiều
nhất chỉ đi xem người ta bắt cướp thôi…”.

Lời giải thích của Giang Văn Khê khiến Lạc Thiên bất giác nheo mắt lại

quan sát cô, trên gương mặt cô, anh chỉ nhìn thấy vẻ hoảng hốt, nghi ngờ,
hoang mang. Cô nói với anh là mình đang xem người ta bắt cướp? Là anh
mù? Hay là cô nói dối không chớp mắt? Chắc do nghĩ anh gần đây stress
quá nên kể chuyện cười cho anh nghe? Nếu không phải chính mắt anh nhìn
thấy toàn bộ quá trình cô tóm tên cướp kia, anh thật sự tưởng rằng mình có
mắt như mù. Sự thực bày ra trước mặt, cô có thể nói dối đến mức mặt
không đổi sắc, tim không đập mạnh.

“Tôi biết lúc đi làm mà xem người ta bắt cướp là không đúng…” Giang

Văn Khê chú ý thấy nụ cười mỉa mai thoáng ẩn hiện bên khóe môi Lạc
Thiên, dù thế nào đi nữa cũng phải dày mặt van xin, “Tổng giám đốc Lạc,
tiền bộ quần áo đó tôi trả anh, anh cho tôi cơ hội nữa nhé…”.

Quần áo? Lần trước anh đã cho cô cơ hội rất tốt là không cần trừ tiền

lương, cô cao ngạo tát cho anh một cái và từ chối bồi thường, bây giờ, cũng
là vì tiền, cô lại mở miệng đòi trả tiền cho anh, chỉ để anh cho cô thêm một
cơ hội nữa.

Cô gái này rốt cuộc đang tính toán cái gì?

Anh cười châm biếm nhìn Giang Văn Khê đang tỏ ra luống cuống, dần

dần, nụ cười bên khóe môi biến mất trên gương mặt lạnh băng của anh. Anh
chưa bao giờ giận dữ như bây giờ, trừ cái đêm cô nôn hết lên người anh ở
quán bar. Trong đôi mắt bỗng lóe lên tia ranh mãnh, anh nói bằng giọng
lạnh băng không chút nể tình: “Lên lầu! Dọn dẹp đồ đạc! Tôi không muốn
nói lần thứ ba”.

Giang Văn Khê lặng lẽ đứng trước xe, nỗi đau khổ ấm ức nghẹn trong

lồng ngực, sự chua xót cứ dâng trào, cô cắn răng rồi đi nhanh về phía cổng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.