HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 88

Tốt, cô muốn chơi, phải không. Anh chơi cùng cô, chơi đến cùng, xem

rốt cuộc cô giở trò gì.

Đối mặt với Quỷ Tóc Bạc – Lạc Thiên đang tiến dần đến từng bước, vẻ

“không có ý tốt” trên gương mặt anh khiến Giang Văn Khê nổi da gà trong
lòng, cơ thể bất giác lùi dần ra sau.

Một người dấn lên từng bước, một người lùi dần từng bước.

Đến khi chạm phải bức tường sau lưng, không còn đường lui, Giang

Văn Khê căng thẳng chống hai tay vào tường, nhìn chằm chằm người đàn
ông ngay cả lúc nghiêm khắc cũng vẫn đẹp trai ấy. Rốt cuộc anh muốn gì?
Có gì thì từ từ nói, tại sao cứ phải ép cô đứng dựa tường thế này?

Cô lúng túng, run giọng nói: “Tổng… giám đốc Lạc, có phải anh hiểu

lầm gì không? Có phải anh vẫn trách tôi đêm đó… vô… vô lễ với anh,
nhưng sau này anh cũng đã… bù lại rồi mà?”. Mà đổi lại thì vẫn là cô chịu
thiệt hơn.

“Bù lại à? Thế hả? Theo lời cô nói thì có phải tôi cũng nên tát cô một cái

mới được xem là bù lại không?”, Lạc Thiên nhếch môi.

Giang Văn Khê mở to mắt, nhìn đôi mắt như ánh mặt trời rạng rỡ nhưng

thực chất lại u ám vô cùng của anh, mấp máy môi vẻ thắc mắc: “Tôi đánh
anh bao giờ?”.

Tên này đang bịa đặt! Lần trước còn nói cô không đi làm mà lo bắt

cướp, chuyện không có, hoàn toàn là bịa đặt.

Trong tích tắc, nụ cười nhạt trên môi Lạc Thiên nhanh chóng biến mất,

thay vào đó là hàng lông mày nhướng lên, khó có thể kiểm soát được cơn
giận: “Chẳng lẽ cái tát đó là tự tôi đánh tôi à?!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.