HƯỚNG VỀ TRÁI TIM - Trang 89

Gáy Giang Văn Khê tựa vào tường, đôi mắt đen sáng nhìn anh đưa tay

phải lên, đầu óc sôi lên ùng ục. Thấy tay anh sắp giáng xuống, cơ thể cô co
rúm lại theo bản năng, giọng mềm nhũn: “Tôi thật sự không biết anh đang
nói gì…”.

Nhìn bộ dạng luống cuống của Giang Văn Khê, Lạc Thiên lặng lẽ nhìn

cô, cánh tay phải giơ cao dần dần hạ xuống gò má như vuốt ve gương mặt
cô.

Giang Văn Khê nghi ngại đưa mắt nhìn, trong tích tắc cô chớp mắt, anh

đã đặt tay lên bức tường sau tai phải của cô, còn cô bị giam giữa bức tường
và anh.

“Còn giả vờ giả vịt à? Vậy tôi sẽ giúp cô nhớ lại!”

Giúp cô nhớ lại? Chắc anh không định lợi dụng cô nữa chứ? Nhưng ở

đây không có tình địch và tình nhân của anh, hơn nữa cô cũng không xinh
đẹp gì cho cam, đâu có sức cám dỗ khiến anh mù quáng lặp lại hành động?
Lần trước là do không đề phòng mới bị anh lợi dụng, nhưng lần này thì
tuyệt đối không thể.

Cắn chặt răng, Giang Văn Khê đưa hai tay lên phía trước, định đẩy gã

đàn ông biến thái đó ra, ai ngờ hai tay chưa kịp chạm vào ngực anh đã bị
tóm lấy. Lần này, cửa văn phòng bị ai đó đẩy ra đột ngột.

“A Thiên, về việc tu sửa nhà ăn…”, Giang Hoài Thâm nhìn đôi nam nữ

đang trong tư thế mờ ám, sững ra mấy giây.

Nghe tiếng Giang Hoài Thâm, Lạc Thiên vội vàng buông tay Giang Văn

Khê ra, quay lại, ngạc nhiên hỏi: “Chủ tịch Giang, chú về từ bao giờ thế?”.

Giang Hoài Thâm đằng hắng, vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa về. Chuyện

đó… cho hai người một phút giải quyết, lần sau nhớ khóa cửa”. Vừa nói,
ông vừa bỏ ra ngoài, thuận tiện “tốt bụng” đóng cửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.