HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 115

Đối với cậu ấy, biểu hiện của tôi và những người khác đều giống nhau,

đang chơi trò vờ thả để bắt. Hóa ra cậu ấy chỉ xem tôi như một trong những
người xung quanh hâm mộ, đuổi theo cậu ấy.

Tôi nắm chặt hai tay, cắn môi yên lặng, tất cả những cảm giác nhục

nhã một phút trước lập tức dồn hết lên đỉnh đầu.

“Lâm Nguyên Nhất, thả mình ra. Cậu nhận nhầm người rồi, mình

không phải là Lý Giai”. Tôi tức giận nhìn cậu ấy, đến cả môi tôi cũng bắt
đầu run rẩy.

Ánh mắt Lâm Nguyên Nhất đầy vẻ cô đơn, đầu từ từ trượt xuống, cuối

cùng dừng lại trên cổ tôi. Miệng lẩm bẩm: “Là ai thì liên quan gì chứ”. Lúc
tôi kịp phản ứng, cậu ấy đột nhiên cắn một cái.

Sự đau đớn ngay lập tức truyền đến, tôi cố sức thoát ra khỏi tay của

cậu ấy, giơ tay cho cậu ấy một cái bạt tai. Mắt tôi đã bị nước làm mờ đi.

Lâm Nguyên Nhất hướng về phía vách tường không động đậy gì. Hình

như một lúc lâu sau, cậu ấy mới ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt như nhìn xoáy
vào tôi, con ngươi dừng lại trên khuôn mặt tôi, nói: “Tiểu Vi, xin lỗi cậu,
mình…”

Không thèm nghe lời giải thích của cậu ấy, tôi hoảng loạn bỏ chạy.

Đẩy một phát cánh cửa chính ra, tất cả sự tức giận đều trút ra hết, không
khí bên ngoài lạnh như băng.

Không biết tôi đã chạy bao xa, mãi cho đến lúc bụng bắt đầu đau thắt

lại, tôi mới dừng lại tại một công viên nhỏ. Tôi thở hổn hển, lúc này mới
phát hiện ra túi của mình vẫn để trên bàn ở trong phòng. Trên người tôi
không có điện thoại, cũng không có tiền. Con đường xa lạ yên lặng đến ghê
người, cảm giác cô đơn và bất lực nhanh chóng vây bủa lấy tôi. Tôi ôm gối
ngồi dưới cầu trượt trong công viên, thế giới bị thu lại trong một không
gian nhỏ hẹp khiến tôi có cảm giác an toàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.