HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 170

Dường như tất cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt thù địch, đã có

một người tướng mạo xuất chúng, học hành, chơi thể thao giỏi, đối với các
bạn nữ lại dịu dàng như Lâm Nguyên Nhất ở bên cạnh, vậy mà tôi còn đi
bắt cá hai tay, hành động này, đối với những người không biết được sự thật
đúng là khó có thể chấp nhận được.

Còn tôi thì nghe theo lời Trình Chân, mọi người đã không thay đổi

được suy nghĩ của mình thì tôi chỉ cần là chính mình là được, đối với sự chỉ
trỏ, đàm tiếu của người khác, những lời nói dù có khó nghe đến đâu đi nữa,
tôi cũng sẽ làm như không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.

Tuy nhiên, có những người bạn càng muốn tránh thì lại càng không

thể tránh được.

Tôi đã rất chú ý để tránh mặt Lâm Nguyên Nhất, thậm chí cả sân tập

cũng rất ít đi qua nhưng không ngờ Lâm Nguyên Nhất lại bất ngờ xuất hiện
trước tòa nhà lớp học, chặn tôi lại, gọi to: “Tiểu Vi”.

Trong những lúc nhạy cảm thế này, tôi chỉ mong có thể tránh cậu ấy

càng xa càng tốt, nhưng nhìn thấy vẻ cởi mở của cậu ấy, tôi quay đầu bỏ đi
nhưng lại cảm thấy như vừa làm điều gì sai trái.

Tôi thở dài, quay đầu lại cười với cậu ấy: “Tìm mình có việc gì

không?”

Lâm Nguyên Nhất nhìn tôi nói: “Có phải dạo này cậu đang tránh mình

đúng không?”

Tôi lắc đầu: “Làm gì có chuyện ấy, chỉ là dạo gần đây mình hơi bận

thôi”. Trong lòng tôi đang than thở một cách vô cùng chán nản, không
muốn chuốc thêm phiền phức thì tốt hơn là nên tránh đi, tại sao đến trốn mà
cũng không tìm được nơi nào thế này chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.