HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 172

“Muốn biết à?” Lâm Nguyên Nhất mỉm cười nhìn tôi, “Đồng ý làm

bạn gái mình, mình sẽ nói cho cậu biết”.

“Đồ chết tiệt!” Tôi không thèm đáp trả, quay đầu chạy một mạch.

Lâm Nguyên Nhất không phải người xấu, mỗi lần có chuyện không

vui cậu ấy thường ngồi bên nghe tôi tâm sự, chỉ là bản thân tôi hiểu rõ hơn
hết những cảm xúc đó không phải tình yêu. Vì thế, nếu không thể đáp lại
tình cảm của Lâm Nguyên Nhất, chi bằng hãy giữ khoảng cách với cậu ấy
một chút.

Ngày Giáng sinh, ngay từ sáng sớm, Trình Chân đã gọi điện thoại cho

tôi để nhắc: “Nhớ hôm nay chín giờ hẹn nhau dưới cây thông Noel ở quảng
trường trung tâm thành phố đấy”.

“Ừ”.

“Nhớ mang quà theo đấy”.

“Biết rồi”.

“Không được đến muộn”.

Tôi không thể kiên nhẫn mà nghe tiếp được: “Phiền quá, chị đi học

đây”. Tôi miết nhẹ đầu ngón tay lên ô cửa kính đã bị hơi sương làm mờ
đục, phản chiếu gương mặt đang mỉm cười của tôi trong đó.

Ngoài trời, những bông hoa tuyết bắt đầu rơi, thật hợp với khung cảnh

ngày hôm nay. Liễu Đình phấn khích đến mức cứ mải mê nhìn ra ngoài cửa
sổ, khuôn mặt cậu ấy lộ rõ sự háo hức: “Những đôi tình nhân có thể ở bên
cạnh nhau trong đêm Noel đầy tuyết, nhất định sẽ có một năm hạnh phúc”.

Khuôn mặt Liễu Đình vừa nói vừa tràn ngập niềm vui sướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.