HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 185

Ánh đèn đường tỏa ra tia sáng lạnh lẽo, rọi vào mặt hai người vừa đến,

hóa ra là Lâm Nguyên Nhất và anh bạn đội trưởng đội bóng rổ.

Nhóm thanh niên ngẩng đầu lên nhìn thấy vóc dáng cao mét tám của

hai người trong đội bóng rổ, lại quay đầu nhìn đôi mắt hằn rõ những tia đỏ
của Trình Chân, tự biết có đánh cũng không lại. Chúng chỉ vào Lâm
Nguyên Nhất rồi lắp bắp: “Bọn mày cứ đợi đấy, bọn tao không bỏ qua như
thế này đâu”. Sau đó xô cả vào nhau chuồn thẳng.

Anh đội trưởng đội bóng kéo Liễu Đình về gần bên mình, cẩn thận

xem cô ấy có bị sao không rồi mới nói: “Xin lỗi, anh đến muộn”. Liễu Đình
với bộ dạng còn chưa kịp hoàn hồn, đợi đến khi bạn trai ôm mình vào lòng,
tâm trí mới bình tĩnh trở lại, cô vỗ mạnh lên vai anh, nói: “Sao bây giờ mới
đến, suýt nữa thì… suýt nữa thì…”. Vừa trải qua một tình huống nguy hiểm
như vậy, nên ngay cả một cô gái tính cách vốn dĩ mạnh mẽ như Liễu Đình
cũng bị hù dọa hú vía.

Đội trưởng vừa vỗ về Liễu Đình vừa quay sang hỏi Trình Chân: “Sao

cậu lại ở đây?”

Trình Chân trầm ngâm đáp lại: “Tôi theo đám thanh niên côn đồ này

được một lcus rồi, cũng may còn đánh lại được chúng”.

Tôi sải bước tiến đến phía Trình Chân: “Đã đi theo chúng một lúc như

vậy sao không sớm ra mặt, cậu cứ đứng như vậy nhìn chúng tôi bị mấy tên
côn đồ đấy ức hiếp sao?”

Trình Chân nhíu mày nói: “Em lo chúng phát hiện nên giữ khoảng

cách với chúng, đến khi phát hiện có điều không ổn thì mọi chuyện đã như
vậy rồi, xin lỗi”.

Lấy lý do gì vậy, tôi nhìn thẳng Trình Chân, hét lớn: “Xin lỗi? Chỉ cần

một câu xin lỗi đơn giản là đủ sao? Một câu xin lỗi liệu có giải quyết vấn
đề không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.