HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 195

Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên giải thích thế nào. Bị kích

động không có nghĩa là thích, đó chỉ là do tính chiếm hữu của Trình Chân
mà thôi, từ khi còn nhỏ cậu ấy đã như vậy rồi, ngang ngược, chỉ cho phép
mình cậu ấy bắt nạt tôi.

Thấy tôi mãi không trả lời, Liễu Đình chuyển mình, chui vào chăn của

cậu ấy, lẩm bẩm một câu, “Đêm Noel chết tiệt, thật là tồi tệ quá đi mất, bây
giờ kể cả trời có sập xuống đi nữa, mình cũng không quan tâm, mau đi ngủ
thôi”

Cả một đêm thao thức trôi qua, ngày hôm sau không có tiết nên tôi

ngủ một mạch tới tận trưa. Trong lúc vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, chưa
tỉnh ngủ thì tôi nghe thấy tiếng động trong phòng. Đoán có lẽ là Liễu Đình
tỉnh dậy, tôi mở mắt, láng máng nghe thấy cậu ấy nói mấy câu, hình như là,
“Trưa nay Trình Chân tổ chức tiệc mừng sinh nhật, cậu có đi không?”

“Không đi!” Ý thức của tôi lập tức tỉnh táo lại, tôi xoay người, kiên

quyết từ chối.

Liễu Đình đi đến bên cạnh giường tôi, ngồi xuống nói, “Tức giận cái

gì chứ? Nếu muốn chọc tức nó, thì cậu phải ăn mặc, trang điểm thật xinh
đẹp rồi đi dến trước mặt nó, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt
nó mà nói, thất hẹn với chị là điều thất bại nhất trong cuộc đời này của em”

Tôi kéo chăn lại chùm qua đầu, bực bội nhắc lại một lần nữa, “Không

đi!”

Liễu Đình kéo kéo cái chăn của tôi, hét lên, “Câu như vậy lại càng ảo

não hơn đấy, có chuyện gì thì đến trước mặt nói rõ luôn không phải tốt hơn
sao, hơn nữa, mình tin Trình Chân cũng không phải vô duyên vô vớ thất
hẹn với người khác đâu”.

Thấy tôi không phản ứng gì, Liễu Đình thở dài nói, “Đúng mười hai

giờ trưa nay, tại tòa nhà mười tầng ở quảng trường trung tâm, Trình Chân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.