HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 217

Tôi liếc mắt nhìn về phía chút ánh sáng le lói hắt ra từ phòng cấp cứu,

một tay nắm lấy điện thoại, một tay vuốt vuốt lên ngực để tĩnh tâm lại,
giọng nhỏ đến mức không nghe rõ tiếng gì cả: “Lâm Nguyên Nhất không
sao, nhưng Lý Giai chạy lại giúp cậu ấy nên bị người ta đập chai rượu lên
người”.

“Lý Giai? Sao cô ấy lại ở đó? Các cậu đang ở bệnh viện nào vậy?”

“Bọn mình đang ở phòng cấp cứu của một bệnh viện gần trường học”.

Hít vào một hơi thật sâu, tôi khẽ nói: “Thực ra hôm nay khi nghỉ học, mình
thấy Lý Giai đến tìm Lâm Nguyên Nhất rồi, chỉ có điều không nghĩ rằng lại
xảy ra sự việc như thế này…”.

Ngừng lại một lúc, Liễu Đình hỏi: “Tiểu Vi, cậu không sao chứ?”

Tôi cúi đầu, nhìn về phía mũi chân mình, chẳng biết bản thân đang nói

gì nữa: “Mình không sao, đợi mọi việc giải quyết xong xuôi sẽ về phòng
ngay, đừng lo lắng quá nhé!”.

Vừa tắt máy, Lâm Nguyên Nhất bước ra từ phòng cấp cứu, trên cánh

tay cậu ấy toàn máu là máu nhưng không đi rửa ngay mà lại ngồi xuống
ghế băng trước cửa phòng cấp cứu, không nói một lời nào, tôi cũng chẳng
biết phải nói gì với cậu ấy, chỉ có thể đứng đợi bên cạnh cậu ấy mà thôi.

Tôi đứng rất lâu nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Lâm Nguyên Nhất, không

chịu được nữa liền nói: “Nguyên Nhất, cánh tay của cậu… cậu có muốn đi
rửa…”.

“Mình không sao”. Cậu ấy ngắt lời tôi rồi nhìn xuống cánh tay của

mình, quay nửa đầu về phía tôi nói: “Mình đưa cậu về trường nhé!”

Hai chúng tôi rời khỏi phòng bệnh, bước trên con đường trống trải,

tiếng giày lộp cộp bước trên mặt đất nghe rõ mồn một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.