HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 270

“Ừ, vẫn còn sớm, cô đưa cháu đến trường, Trình Chân, con tự đi xe

đến trường nhé!”

Trình Chân nhìn tôi với ánh mắt đầy suy tư, gật gật đầu nói: “Vâng”.

Xe chạy thẳng qua cầu, lúc cô Phương lái xe vào đến thành phố, thì

đột nhiên dừng lại phía bên đường. Ánh mặt trời xuyên qua các tầng mây
chiếu lên nửa bên khuôn mặt cô, ánh nắng tỏa xuống từng chút từng chút
một.

Cô Phương nói với tôi: “Tiểu Vi, cô thấy Trình Chân, thằng bé dạo

này rất lạ, cô giáo của Trình Chân nói thời gian gần đây thằng bé hay trốn
ra khỏi trường, cô hỏi nó đi đâu, thì nó không nói gì”.

Tôi mím chặt môi, không nói gì, từ lúc ngồi lên xe đến giờ, tôi luôn

cảm thấy lo sợ, lúc này lại càng không có dũng khí để mở miệng.

Cô Phương nhìn tôi, chậm rãi nói tiếp: “Trình Chân từ trước đến nay

luôn tự do, phóng khoáng, tuổi lại nhỏ, vẫn đang trong thời gian thích nổi
loạn, đây là lúc cần có người chỉ bảo nó. Tiểu Vi, cháu là chị, từ bé cháu đã
rất hiểu chuyện, vì thế mà cô hi vọng cháu có thể khuyên bảo Trình Chân,
chú ý học hành, đừng để bị phân tâm”. Cô Phương cố ý nhấn mạnh mấy từ
“cháu là chị”, hình như cô thật sự đang coi như không có chuyện gì xảy ra,
đẩy hết mọi chuyện sang cho tôi giải quyết.

Tôi cúi đầu, khẽ nói: “Cô Phương, Trình Chân là một người rất có chủ

kiến, cháu tin Trình Chân hiểu rất rõ cậu ấy đang làm gì”

Cô Phương sững người nhìn tôi một lúc, ánh mắt dần trở nên sắc

nhọn. Giọng điệu của cô đã nặng nề hơn, nói: “Cô còn nghĩ cháu là đứa trẻ
rất hiểu chuyện. Trình Chân vẫn chưa chín chắn, có chút cảm giác bị thu
hút với cháu cũng là điều dễ hiểu, nhưng, sao cả cháu cũng không hiểu
chuyện thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.