HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 272

cảm nhất, không sợ gì hết”, cứ như vậy dỗ tôi vào giấc ngủ. Chỉ cần sau
mỗi lần chú Trình dỗ dành tôi như vậy, nét mặt cô Phương đã lại tỏ vẻ khó
chịu, có lúc còn cãi nhau với chú Trình. Tôi vốn là người rất nhạy cảm nên
chẳng mất nhiều thời gian để phát hiện ra điều đó, vì thế mà dần dần cho dù
có tủi thân cũng không đám để chú biết, tôi thường tự tìm một nơi trốn vào
trong đó và khóc, cứ khóc cho đến khi cổ họng khản đặc và trời thì tối sẩm
lại. Mỗi lần như vậy người tìm thấy tôi luôn chỉ có Trình Chân, cậu ấy
không bao giờ hỏi lí do tôi khóc là gì, tiến đến gần tôi, xoa lên khuôn mặt
tôi, sau đó kéo tôi về nhà.

Những suy nghĩ của tôi dần rơi vào miền ký ức, tôi cắn chặt môi,

ngẩng đầu nói giọng dứt khoát nhất: “Trừ phi Trình Chân trực tiếp nói với
cháu, nếu không thì cháu sẽ không rời xa cậu ấy”.

Cô Phương kinh hãi nhìn chăm chăm vào tôi: “Trình Chân là con trai

cô, chẳng lẽ ngay cả nó cô cũng không hiểu rõ sao, nó không giống như
cháu nghĩ đâu, tất cả những chuyện này đối với nó chỉ là một chút cảm giác
rung động nhất thời mà thôi...”

Người tôi run lên, tôi nói mà không ngừng lắc đầu: “Không phải như

cô nói đâu”. Khi Trình Chân nhìn tôi, trong ánh mắt ấy ẩn chứa một nụ
cười trìu mến, nắm chặt bàn tay tôi, từ từ ôm tôi vào lòng cậu ấy từ phía
sau tôi... tất cả những hành động ân cần chu đáo ấy, sao có thể là rung động
nhất thời được?

Lòng tôi chợt dâng lên một nỗi đau xót, tôi buột miệng nói: “Cháu...

cháu tuyệt đối không thể chia tay Trình Chân được”.

Cô Phương trợn tròn mắt nhìn tôi, cố gắng kiềm chế cơn tức giận đang

chực trào lên, nói bằng giọng run run: “Sao cháu lại có thể cố chấp như vậy,
cháu, cháu có biết là cháu và Trình Chân là hai chị em ruột không!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.