HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 273

Tôi cảm thấy trong đầu tôi vừa vang lên tiếng nổ lớn, tôi ngẩng đầu

lên một cách chậm chạp vô thức: “Nghĩa là sao, cháu thực sự không hiểu ý
cô”.

Cô Phương mệt mỏi dựa lưng vào ghế xe, mắt nhắm nghiền, với cô lúc

này việc tiếp tục giải thích là vô cùng khó khăn, do dự trong giây lát cô mới
quyết định nói tiếp: “Thôi bỏ đi, sẽ có một ngày cháu hiểu... mẹ cháu... và
chú Trình cách đây rất lâu đã từng có thời gian ở bên nhau, chỉ là về sau vì
nhiều lý do đã khiến họ phải chia tay mà thôi”.

Tôi không đám tin những điều cô Phương nói, hóa ra bấy lâu nay tôi

luôn cho rằng chú Trình là một người bạn bình thường của mẹ, chưa bao
giờ nghĩ rằng giữa họ lại có một quá khứ như vậy. Cố hết sức bình tĩnh trở
lại, tôi bắt đầu tìm một điều gì đó để phản kháng: “Cứ cho rằng hai người
đã từng ở bên nhau, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh được cháu
và Trình Chân là hai chị em ruột!”

Cô Phương tiếp lời: “Tiểu Vi à, khi mẹ cháu qua đời vì tai nạn giao

thông, chú Trình đã đưa cháu về đây, cháu và mẹ cháu trông rất giống nhau,
cô không đồng ý cho cháu sống tại nhà cô, nhưng lúc đó cha cháu lại đang
ở nước ngoài, cô đã một mực định đưa cháu về bên đằng cha cháu, nhưng
cho dù cô phản đối như thế nào, chú Trình vẫn nhất quyết để cháu ở lại,
thậm chí còn quan tâm đến cháu hơn cả Trình Chân”.

Lời nói của cô Phương như gợi lại hồi ức đau thương của tôi, lúc đó

khi mẹ vừa mất, tôi còn quá nhút nhát, thoạt nhìn thấy cô Phương tôi đã
cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, chỉ đám rụt rè nép sau lưng chú Trình,
khi nhìn thấy cô chú cãi nhau, tôi khóc lóc đòi về nhà, đòi gặp bố tôi.
Nhưng khi nhìn thấy tôi như vậy, chú Trình ngay lập tức ôm tôi vào lòng,
trìu mến nhìn tôi mà nói: “Tiểu Vi, đừng sợ, cháu cứ yên tâm sống ở đây,
nơi này chính là nhà của cháu, chú chính là cha của cháu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.