HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 283

Trình Chân nghiêm mặt nhìn tôi: “Chị còn tâm trạng ăn cùng em à?”

Tôi ngước mặt nhìn Trình Chân, mệt mỏi tựa lên vai cậu ấy: “Liệu có

cần chị phải nói không, từ hôm qua khi biết bố chị đang phải cấp cứu cho
đến giờ, toàn thân chị rã rời, như thế này em mới có thể tha thứ cho chị,
mới cùng chị đi ăn bữa sáng à?”

Trình Chân ôm chặt tôi, nói: “Tiểu Vi, em xin lỗi, chị đã rất sợ đúng

không?”

Thoáng chốc mắt tôi đỏ hoe, tôi nghẹn ngào nói : “Sợ, rất sợ, rất sợ,

khi chị nghĩ chúng ta là chị em ruột, khi chị biết bố mình đang phải cấp
cứu, khi chị đã tưởng rằng chúng ta sẽ phải chia tay nhau”. Tôi ôm chặt bờ
vai cậu ấy, khóc nấc lên từng hồi, dường như tất cả sự sợ hãi đều theo tiếng
khóc tuôn ra hết. Tiếng Trình Chân vỗ về an ủi tôi một cách nhẹ nhàng.

Cánh tay gầy guộc nhưng mạnh mẽ luồn qua mái tóc tôi. Cậu ấy khom

lưng, ánh mắt đen sáng lấp láy khiến người khác phải ngạc nhiên, thì thầm
với tôi: “Em sẽ không để chị một mình nữa đâu, không bao giờ'”.

Cố gắng kiềm chế sự xúc động trong lòng, tôi nhận ra trái tim mình

đang run lên, là vui sướng, hay thổn thức? Hay kinh ngạc? Xúc động? Tất
cả đều không thể nói nên lời.

Một người con trai, vì mình mà làm biết bao nhiêu việc, vậy mà tôi lại

một lần nữa nhẫn tâm đẩy người ấy ra xa khỏi tôi, tất cả chỉ bởi vì sự cố
chấp đáng chết này. Tôi không thèm biết sau khi chia tay, cậu ấy cũng sẽ
nhớ, sẽ sợ hãi, sẽ buồn đau, sẽ thất vọng. Cuối cùng tôi cũng đã làm rõ tất
cả, may mắn là mọi việc chưa quá muộn.

Món nợ tình cảm này tôi sẽ lấy cả cuộc đời tôi để trả cho cậu ấy.

Tôi vòng tay ôm chặt Trình Chân, thẳng thắn và thành thật nói với cậu

ấy: “Trình Chân, em yêu anh, em muốn được ở bên anh mãi mãi”. Từng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.