HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 281

đương nhiên con là con gái bố, là con gái yêu duy nhất của bố”.

Tôi ngẩng mặt lên, tôi vừa nói vừa không dám tin: “Có thật không

bố?... Như vậy con thật sự là con gái của bố đúng không?”. Tôi hỏi một
cách thận trọng, e sợ tất cả không phải sự thật.

Bố tôi dường như đã nhìn thấu toàn bộ nỗi lo lắng của tôi, ông nói:

“Tiểu Vi, có phải con định nói gì không?”

Lưỡng lự hồi lâu, tôi nhớ đến những lời cô Phương nói, tôi rụt rè hỏi:

“Vậy tại sao lúc nhỏ bố lại để con sống trong nhà chú Trình?”

“Tiểu Vi”, bố tôi vì vừa trải qua cuộc phẫu thuật, nên sắc mặt vẫn còn

rất xanh xao, dáng vẻ mệt mỏi, ông vỗ nhẹ lên lưng tôi, “Con ngốc quá, bố
thường phải đi làm bên ngoài, mẹ con đi xa đã là một cú sốc quá lớn rồi, vì
thế bố phải để con sống ở nhà chú Trình, không phải con đang trách bố đấy
chứ?”

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Bố, làm sao bố quen mẹ con?”

Bố tôi trầm tư hồi lâu rồi mới nói: “Thật sự có một việc con không

biết, mẹ con và chú Trình ngày trước đã từng yêu nhau, về sau chú Trình
vẫn tiếp tục làm việc tại đó, mẹ con thì kiên quyết trở về nhà, sau khi hai
người chia tay, bố và mẹ con cùng trở về quê, qua thời gian tiếp xúc với
nhau, cả bố và mẹ con đều ngầm hẹn hò nhau, dần dần yêu nhau rồi kết
hôn”. Nói đến mẹ, nụ cười trên khuôn mặt bố tôi như rạng rỡ hơn, khuôn
mặt cũng hồng hào hơn một chút, lời ông nói càng lúc càng nhỏ, “Tiểu Vi,
con là minh chứng rõ ràng nhất cho tình yêu của bố và mẹ”, nói một hồi, bố
tôi đường như đã thấm mệt, ông lại nhắm nghiền mắt.

Mọi thứ cuối cùng cũng đã có câu trả lời, tôi cảm thấy trong lòng vui

mừng, hân hoan, giống như vừa được giải thoát từ trong một hố đen không
ranh giới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.