HƯƠNG VỊ TÌNH YÊU - Trang 63

cứng đờ, nín thở nhìn chằm chằm mặt cậu ấy, thấp thỏm không yên nghĩ:
Cậu ấy rốt cuộc muốn làm gì?

Lâm Nguyên Nhất đột nhiên kéo ống tay áo tôi lên:

“Này, cậu…”

Hai con ngươi của tôi như sắp rơi ra đến nơi rồi vậy, còn cậu ấy thì

không vội vã gì, lấy một miếng băng dán từ trong túi ra, dán lên vết thương
vừa bị va vào cây của tôi, sau đó cậu ấy cúi xuống, dùng miệng thổi lên vết
thương, một làn hơi nhè nhẹ lướt qua tay tôi. Tôi hít một hơi sâu, mặt đỏ
ửng.

Lúc ấy, tiếng còi vang lên, thời gian tạm ngừng kết thúc, trận đấu lại

tiếp tục, Lâm Nguyên Nhất mỉm cười vẫy vẫy tay rồi quay lại sân đấu.

Tay tôi vẫn lưu lại cái chạm tay vừa rồi của Lâm Nguyên Nhất, đột

nhiên trở thành tâm điểm chú ý của mọi người làm tôi căng thẳng đến mức
không thở được, bản thân tôi cũng đang rất ngỡ ngàng. Lúc ấy, tôi không
biết nên nói gì, chỉ cúi đầu nhanh chóng tìm Liễu Đình, kéo cậu ấy rời khỏi
đây.

“Soạt”, không biết ai vừa ném bóng vào rổ, quả bóng trong không

trung tạo nên một đường hình cung tuyệt đẹp, rơi tọt vào lưới.

“Huấn luyện viên, còn mấy phút cuối để em vào chơi đi ạ, chán chết đi

được.” Ánh mắt của mọi người trên sân nhanh chóng bị giọng nói của
người mặc chiếc áo màu đỏ thu hút.

“Trình Chân!” – Tôi ngạc nhiên thốt lên.

Người con trai đứng dậy khỏi băng ghế, ánh mắt đột nhiên sáng bừng,

chớp chớp mắt nhìn tôi, sau đó cậu ấy quay mặt sang nói với huấn luyện
viên: “Huấn luyện viên, còn có mấy phút, cho em ra đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.