HƯƠU LẠC LỐI - Trang 222

Sức đề kháng của cô từ trước đến nay đều kém, không biết có phải là

vì uống nhiều thuốc quá mà gây ra hay không.

Nhưng nhiệm vụ hàng đầu vẫn là thu dọn quần áo đơn giản, cô tạm

thời nhét tất cả những gì muốn mặc vào trong va ly, lười sắp xếp gọn gàng,
sau khi kéo đóng va ly thì lên mạng gọi xe, trực tiếp chạy về nhà Bạch Tuệ
Tiệp.

Trâu Oánh trở về từ trước, đang cùng mẹ mình ăn sáng, nghe chuông

cửa vang lên, Trâu Oánh đi qua mở cửa, Bạch Lộc chỉ kéo theo một cái va
ly sắc mặt mỏi mệt đi vào.

“Sao lại về lúc sáng sớm thế?” Bạch Tuệ Tiệp cảm thấy tò mò bất ngờ,

thấy sắc mặt con gái rất tệ, bà đi qua cầm giúp va ly, ân cần hỏi, “Con ăn
sáng chưa? Sao mặt mũi tái nhợt thế?”

Bạch Lộc ngủ trên xe tới đây, bây giờ hơi mệt rã rời, toàn thân không

sức lực nói: “Con hơi cảm mạo, cô tìm thuốc cho con uống với.”

Bạch Tuệ Tiệp nghe giọng cô không thích hợp, lấy tay đặt lên trán

Bạch Lộc, vừa chạm vào liền thấy nóng hổi, bà nhất thời sợ hãi kêu lên:
“Sao lại sốt cao như vậy?”

Trâu Oánh cũng đi qua, đỡ lấy Bạch Lộc: “Chị, tối qua mấy giờ chị

về? Không phải ở bên ngoài ngắm tuyết chứ?”

Bạch Lộc mắc bệnh phờ phạc bất mãn, mí mắt mỏi đến mức không

nâng lên nổi: “Để chị về phòng ngủ một lúc.”

“Trước hết đừng ngủ.” Bạch Tuệ Tiệp nhanh nhẹn tìm máy đo nhiệt kế

điện tử, đo cho Bạch Lộc, trên đó lập tức nhảy ra con số.

“Ba mươi tám độ rưỡi!” Trâu Oánh hoảng sợ đọc ra, lo lắng nói, “Trời

ơi, không được rồi, không thì đi truyền nước biển.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.