Nhưng là vì chứng bắt buộc, điểm này bản thân cô cũng không thể
nhẫn nại.
“Thế à? Em về sửa lại giúp anh.”
Cô điềm tĩnh chuẩn bị cầm lại, nhưng bên kia vẫn bị nắm lấy, nghe
anh nói: “Không sao, qua mấy hôm nữa nhiệt độ còn giảm thấp, anh dùng
được.”
Bạch Lộc buông tay, thấy anh thu lại trong tay, đáy lòng thở phào nhẹ
nhõm.
Cái này e rằng là thành phẩm thủ công đầu tiên cô đưa tặng trong đời.
Bây giờ tiếng chuông đúng lúc vang lên, bên cạnh lần lượt có người
trong phòng học đi ra, Tần Long hỏi cô: “Tiếp đó em đi đâu?”
Bạch Lộc đong đưa hai tay bên người, dáng vẻ thanh thản: “Ngồi dưới
lầu, chờ anh tan học.”
Tần Long nhìn thấy con ngươi cô chuyển động, sự chột dạ viết trên
khuôn mặt, anh không vạch trần, nhẹ giọng cười: “Em tới tìm nhàm chán
phải không.”
Bạch Lộc không đáp lại, trong lòng nói: em thích.
Buổi trưa hai người đi tìm quán ăn dùng bữa, lần này là một quán ăn
mang chút khẩu vị, Bạch Lộc chợt nảy sinh ý nghĩ muốn nếm thử khẩu vị
khác nhau, chọn mấy món đặc sản, kết quả giống như được mở mang, càng
ăn càng không thể dừng.
Tần Long thấy cô ăn đến mức trên trán đổ mồ hôi, đột nhiên hỏi: “Bây
giờ em còn mọc mụn không?”
Bạch Lộc ăn uống hăng say, không nghĩ gì đáp: “Em không có mụn.”