Bạch Lộc tựa mép bàn, im lặng nhìn người bên cạnh cúi đầu lật sách,
trước mặt còn có một chồng sách chuyên ngành, cộng thêm sách từ vựng
tiếng Anh, đủ loại đặt cùng nhau.
Bản thân cô cũng mang theo quyển sổ viết luận văn, nhưng viết được
một nửa thì luôn bất giác mà chuyển sang quan sát anh, nhìn xem tư duy
của anh khi đọc sách, rốt cuộc anh có phải là người học hành chăm chỉ
không, nếu lúc trước không xảy ra sai lầm trí mạng, hiện giờ anh sẽ có
thành tựu thế nào, có lẽ giống phần lớn người bình thường, nhưng dù sao
cũng thuận buồm xuôi gió không gợn sóng.
Vẫn nhớ hồi mới gặp, lúc ấy anh vẫn là một người đàn ông mang ánh
mắt đầy u ám, nhưng anh đồng thời cũng có thể như thiếu niên hiện giờ
siêng năng ngồi trước bàn, tuổi tác tương xứng, cô luôn vui mừng anh đi tới
phương hướng tốt đẹp.
Một người đàn ông, lúc nghiêm túc nhất chẳng phải là bây giờ sao.
Cô nhìn anh chằm chằm một lúc chưa lấy lại tinh thần, Tần Long đọc
xong trang giấy trong tay, nghiêng đầu qua nhìn ánh mắt cô.
Bạch Lộc ngơ ngác không phản ứng.
Tần Long nhìn cô chằm chằm, tay phải vói vào túi áo, lục lọi bên
trong, lấy một thứ ra nắm trong lòng bàn tay, sau đó chẳng nói gì duỗi cánh
tay nhét vật kia vào trong miệng cô.
Bạch Lộc giữ nguyên động tác không chuẩn bị, cho đến khi miệng bị
nhét vào một viên kẹo thì mới phản ứng lại bởi vị ngọt mát lạnh.
Trong miệng cô đầu lưỡi cuồn cuộn hai cái, không nhổ ra xem là cái
gì, chạm vào một viên kẹo cứng, mút rồi hỏi: “Vị bạc hà?”
Tần Long gật đầu, tiếp tục cúi đầu lật sách.