Giáo sư Phương: “Em không cần gạt cô.”
Bạch Lộc chậm rãi cúi đầu, thật lâu sau, cô gật đầu thừa nhận.
Cô nói ra nguyên nhân mất trí nhớ của mình: “Em cùng bố mẹ lái xe
ra ngoài, lúc đi qua ngã tư đường thì bất cẩn đụng phải xe tải, cuối cùng chỉ
còn em sống sót, nhưng rất nhiều chuyện đã quên mất.”
Không gian yên ắng, trong một lúc không ai nói gì.
Giáo sư Phương cảm thông, chỉ vào đầu hỏi: “Vết thương trên đầu còn
chưa lành sao?”
“Đã gần lành hẳn rồi, nhưng chỉ là làm thế nào cũng không nhớ ra.”
Giáo sư Phương ngồi đối diện an ủi cô: “Đừng ép buộc chính mình
nhớ lại, từ từ sẽ nhớ ra thôi.”
“Từ từ là bao lâu?” Cô ngẩng đầu cau mày hỏi, “Là mấy năm sao?”
Giáo sư Phương nhìn cô: “Em có người và sự việc nào cố gắng muốn
nhớ lại nhưng không nhớ ra được không?”
Trong nháy mắt Bạch Lộc từ tốn nhớ lại: “Hình như không có. Cái nên
biết cô em đã nói hết với em, còn cho em xem ảnh chụp của gia đình em
hồi trước, em cảm thấy như là đã từng trải qua.”
“Bạn thân của em thì sao, hoặc là bạn học?”
“Em…” Lúc ấy ánh mắt cô lẻ loi, giống như con thú nhỏ chạy tán
loạn, “Em không có cách liên lạc, hơn nữa em sợ bọn họ chê cười em.”
“Sao lại chê cười em?”