HƯƠU LẠC LỐI - Trang 367

Bạch Lộc lắc đầu: “Cô em nói với em, người mất trí nhớ không được

người khác coi trọng cho lắm, bọn họ cũng không kiên nhẫn tiếp xúc với
em, cô em bảo rằng nỗ lực cho cuộc sống sau này, nhìn về phía trước là
được rồi.”

Giáo sư Phương không tán thành: “Không ai sẽ coi thường người mất

trí nhớ, chỉ có đương sự không tin tưởng vào bản thân. Em hãy thử đi tìm
manh mối trước kia từ từ nhớ lại, sẽ có sự giúp đỡ rất lớn đối với việc em
khôi phục trí nhớ.”

Lúc ấy Bạch Lộc tin tưởng, nhưng trở về ngôi nhà trước kia, cô lại

phát hiện không tìm thấy bất cứ manh mối gì, cho dù là một tấm hình tốt
nghiệp cao trung, nếu phải nói là chứng minh duy nhất, đoán rằng chỉ có
thẻ học sinh dán ảnh cô, trên đó có tên trường cao trung của cô.

Nhưng Bạch Lộc vẫn chưa từng trở lại trường, cũng không tìm thầy cô

trong trường hỏi thăm, cô chỉ từng đi ngang qua bên ngoài ngôi trường cảm
nhận một lúc, chỉ cảm thấy hết sức xa lạ.

Cô không thích cảm giác xa lạ, nán lại một chút rồi bỏ đi.

Tuy rằng cô quên đi quá khứ, nhưng những gì cô có hiện tại cũng

không kém, ít nhất còn có người thân ở bên cạnh, còn bắt đầu quen biết bạn
bè mới, không có hình thức ngăn cách, tựa như từng trải qua trước kia.

Cô có thể đoán được quá khứ từng trải qua như thế nào, nhưng không

có tinh lực nhớ lại cặn kẽ lần nữa, vả lại buổi tối còn mơ thấy vài giấc
mộng khó hiểu. Mang theo hồi ức rời rạc nhìn về tương lai, là tôn chỉ và
động lực mà cô mong đợi cho cuộc sống tương lai.

Quá khứ, cuối cùng sẽ trở thành quá khứ.

……

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.