HƯƠU LẠC LỐI - Trang 368

Quay về hiện tại, giáo sư Phương cũng ngồi trước mặt cô.

Giống như lúc trước, chẳng qua cô vẫn là một cô gái trôi dạt lạc lối.

“Em mất trí nhớ quá lâu, cô thấy không bình thường cho lắm.” Giáo

sư Phương nhíu mày nhìn cô nói.

Bạch Lộc ngược lại đã không còn để tâm: “Em cảm thấy như bây giờ

cũng rất tốt.”

“Vậy em còn nhớ mọi việc xảy ra sau khi bị thương không?”

Bạch Lộc do dự gật đầu: “Đại khái có thể.”

Giáo sư Phương để ý biểu cảm của cô: “Cụ thể chút thì sao? Ví dụ như

em tỉnh lại ở bệnh viện, tình hình xung quanh là như thế nào, có ai đã nói
gì?”

Bạch Lộc gãi đầu: “Hình như là cô dượng em còn có em họ…còn có

mấy vị cảnh sát mặc đồng phục…”

“Cảnh sát tới làm gì?”

“Cảnh sát…” Bạch Lộc kinh ngạc mình thế mà không nhớ ra tình cảnh

lúc ấy, chỉ có thể tự liên tưởng, “Chắc là…tìm hiểu quá trình xảy ra tai nạn
thì phải.”

“Bọn họ hỏi em cái gì?”

Bạch Lộc hoang mang lắc đầu: “Em không nhớ cho lắm.”

Giáo sư Phương hoài nghi nhìn cô: “Đối với chuyện sau khi mất trí

nhớ em đều không xác định sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.