HƯƠU LẠC LỐI - Trang 369

Bạch Lộc chưa từng nghi ngờ khả năng ghi nhớ của mình, đơn giản là

cô chưa bao giờ có ý định nhớ lại, nhưng đối mặt với sự chất vấn của giáo
sư Phương, cô đột nhiên cảm thấy nhớ lại là một chuyện hết sức đau khổ,
cho dù bảo cô nhớ ra một chi tiết nhỏ bé, cũng có cảm giác nhức đầu như
long trời lở đất.

“Thật sự không nhớ ra thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân.” Giáo sư

Phương nói, “Cô cho em một đề nghị, trong lúc tâm tính bình thản mới có
thể chạm vào quá khứ, đương nhiên đã qua nhiều năm như vậy, trong tiềm
thức của em đã không còn mang tâm tính khôi phục lại, đây là thái độ chân
thật nhất trong lòng em.”

“Chẳng qua, cô cảm thấy kỳ lạ, vết thương của em nên hồi phục từ

lâu, khôi phục trí nhớ cũng là thuận theo tự nhiên. Sau này em có từng đi
kiểm tra lại không?”

Bạch Lộc gật đầu: “Có ạ, chuyện này em nhớ, bác sĩ còn nói em có di

chứng sau khi bị chấn thương não bộ, đặc biệt kê thuốc cho em uống, hiện
tại em vẫn còn uống.”

Giáo sư Phương hoang mang: “Bây giờ vẫn uống?”

Bạch Lộc gật đầu: “Vâng. Cái này không có tác dụng phụ, chủ yếu là

vì em thường nằm mơ, dùng để điều tiết tâm trạng rối loạn, trấn tĩnh tâm
tình.”

Giáo sư Phương hỏi: “Thuốc đó có ích cho em không?”

“Cũng ổn, lúc em bị cảm thì sẽ ngừng uống, gián đoạn, sau đó uống

lại coi như thuốc ngủ.”

Giáo sư Phương suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng nói: “Tạm thời em đừng

uống thuốc nữa, có đôi khi đề nghị của bác sĩ cũng không nhất định chính
xác, tình hình hiện tại của em không nghiêm trọng, lúc tâm tư rối loạn thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.